Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 315

"Này, cô không phải cái người có son môi lần trước đó đấy à." Tóc vuốt ngược phấn khởi nói, có vẻ như đã làm ồn đến người ở bên dưới, cậu ta giải thích: "Gặp phải người quen nên mừng quá, xin đồng chí thấy đừng trách."
Hứa Nam Nam nghĩ, ai là người quen của cậu?
Tóc vuốt ngược tỏ ra như thể có quen biết cô: "Cô chưa ngủ phải không, tôi thấy cô mở mắt rồi đấy. Tôi nhớ mà, cái người tôi mua son ở Thượng Hải trước đó đó."
Có thể đừng nhắc đến son được không, bây giờ tôi dị ứng với từ này đấy, Hứa Nam Nam xoay người lại một cách buồn bực, nửa nằm nói: "Tôi phải nghỉ ngơi, cậu đừng ầm ĩ có được không vậy?" Cô thật sự không thể nào có thiện cảm được với kiểu thanh niên trẻ tuổi tính tình hiếu động như thế này.
Thấy Hứa Nam Nam không vui, bên kia bèn im bặt lại.
Đợi sau khi Hứa Nam Nam ngủ say thì cậu ta lại nhanh chóng nói chuyện với người ở giường khác. Giọng điệu ấy, người không biết còn cho rằng bọn họ quen biết ghê lắm ấy chứ.
Thằng cha này không đi làm người bán hàng tiêu thụ đúng là tiếc quá mà.
À, không đúng, thời buổi này hẳn phải là nhân viên vật tư, đi cầu xin người khác mua đồ.
Hứa Nam Nam không muốn tiếp xúc với tóc vuốt ngược, cho nên cô cứ luôn nằm trên giường giả vờ ngủ say, thỉnh thoảng thì dạo Taobao đốt thời gian.
Thỉnh thoảng trong lúc trống ra nghe thấy tiếng tán gẫu của mấy người, Hứa Nam Nam nghe ra được người thanh niên này không phải là tán dốc không có chủ đề gì, trọng tâm câu chuyện của cậu ta luôn sẽ vô tình hay cố ý nói về thành phố An Nam.
Trong khoảng thời gian này, tóc vuốt ngược đã mời mọi người trong chỗ nằm ăn một bữa bánh bao vỏ đen không lấy phiếu lương thực, chỉ với điều này đã khiến mọi người cảm kích vô cùng, Hứa Nam Nam cũng có một phần, người ta đã làm đến mức này thì tiếp tục mặt lạnh từ chối tiếp xúc với người ta nữa sẽ khiến người khác cảm thấy không hợp đạo làm người.
Hứa Nam Nam nói một tiếng cảm ơn rồi ăn chung với nước nóng tạm bợ qua bữa.
Có vẻ như cậu ta cảm thấy ăn của người ta thì phải miệng mềm, vì vậy tóc vuốt ngược lại bắt đầu trò chuyện với Hứa Nam Nam.
"Hóa ra cô cũng là đến Thượng Hải chơi à."
Hứa Nam Nam gật đầu một cách qua loa.
Dường như nhận ra Hứa Nam Nam thực sự không thích mình, tóc vuốt ngược cau mày, sau đó cậu ta móc từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ. Soi kĩ gương mặt của mình, không tệ mà.
Có lẽ cảm thấy có thể gặp lại nhau là do duyên phận nên tóc vuốt ngược luôn chú ý đến Hứa Nam Nam nhiều hơn những người khác.
Hứa Nam Nam vừa tỉnh dậy, cậu ta đã tán dóc đôi câu với Hứa Nam Nam, những lúc khác thì mới nói chuyện trời nam biển bắc với những người khác.
Mãi đến khi xe đến thành phố An Nam, sắp phải xuống xe thì Hứa Nam Nam mới phát hiện ra, tên tóc vuốt ngược nói chuyện nhiều nhất từ ​​lúc lên xe cho đến khi xuống xe này lại chưa từng nhắc đến tên của mình.
Ai cũng không phải là người đơn giản đây mà.
Hứa Nam Nam thầm nói càng phải nên giữ khoảng cách với những người như vậy.
Lúc đến thành phố An Nam vẫn là hơn bảy giờ sáng, Hứa Nam Nam không chậm trễ, cô trực tiếp đến ga xe để đến huyện Nam Giang.
Tóc vuốt ngược vẫn luôn theo sau: "Cô sống ở thành phố An Nam à?"
Hứa Nam Nam tự hỏi cậu ta nhờ vào nghị lực gì mà kiên trì được đến bây giờ, cô quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu đồng chí này, chúng ta không quen mà, cho dù cậu từng mua đồ của tôi thì tôi cũng không quen cậu mà." Từng mua đồ đã coi là người quen, vậy nhân viên bán hàng phải quen biết bao nhiêu đây chứ, chắc là quen hết luôn quá.
"Hóa ra cô phớt lờ tôi là vì không quen biết tôi à. Tôi tên là Lâm Thanh Tùng, bây giờ chúng ta quen biết nhau rồi phải không." Lâm Thanh Tùng cười tít mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận