Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 97

Lúc này Tương Thúy Cầm đã ăn no lửng bụng, nghe thấy bắt đầu nói đến “tội trạng” của hai chị em Hứa Nam Nam, cô ta lập tức hăng hái: “Việc này vẫn là để tôi nói cho, anh chị không biết đó thôi, hai con nhỏ đó đúng là vô pháp vô thiên, chính là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Lưu Xảo nhìn thấy cô ta mở miệng, cũng liền để chuyện này cho cô ta nói, bản thân mình yên lặng ngồi ở một bên, làm một người tiếp khách.
Trương Thúy Cầm kể Hứa Nam Nam ở nhà tranh cãi với ông bà Hứa như thế nào, bà Hứa tức giận suýt nữa ngất xỉu như thế nào, cô ta thêm mắm dặm muối nói một hồi, cuối cùng kết luận nói: “Chúng tôi đều khuyên nó rồi, nhưng nó không nghe, nhất quyết cảm thấy nhà Tống Quế Hoa tốt. Còn gây náo loạn ở trong thôn, mọi người đều biết cả rồi. Hứa Căn Sinh tự mình đưa hai chị em nó vào trong thôn tìm cha mẹ, một hai đổi hộ khẩu. Cha chúng ta vô cùng tức giận, nhưng không đổi hộ khẩu thì con nhỏ kia sẽ làm ầm lên, cuối cùng cha cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho nó đổi. Cha mẹ lo rằng sau khi anh chị về nhà biết được chuyện này sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên bảo tôi đến nói rõ ràng với anh chị, tránh để đến lúc đó bị hai người oán trách.”
Bên này cô ta sôi nổi nói chuyện, Hứa Mai Tử ngẩng đầu nhìn Lưu Xảo một cái, thấy Lưu Xảo gật đầu, khóe miệng hiện lên tia vui mừng nho nhỏ. Rất nhanh lại cúi đầu xuống, không để người khác phát hiện.
Lúc này trên mặt Hứa Kiến Sinh thay đổi đủ loại màu sắc: “Nam Nam thật sự nói như vậy sao? Con bé không thích cái nhà này như vậy à, muốn đi đến nhà người khác?”
Hắn ta không hỏi Trương Thúy Cầm, mà là nhìn về phía Lưu Xảo.
Hắn ta biết Trương Thúy Cầm là người không đáng tin cậy, sự thật thế nào, vẫn phải xem vợ thằng ba nói thế nào.
Lưu Xảo thở dài: “Là nhỏ hai tự mình nói muốn đi ra ngoài, cũng là nó nói muốn đổi hộ khẩu. Anh cả, chúng tôi thật sự không cản được.” Cô ta tự cảm thấy những lời của bản thân mình cũng không sai, những việc đó đều là nhỏ hai tự nói ra. Cho dù sau này Hứa Kiến Sinh có trở về quê hỏi thăm, cũng không thể nói là cô ta nói dối. Còn vì sao nhỏ hai phải làm vậy, việc này Hứa Kiến Sinh cũng đâu có hỏi.
“Rầm !”
Hứa Kiến Sinh đập tay phải lên bàn, đập bàn cơm cũng suýt bị lật, người bên cạnh cũng giật mình.
“Anh Hứa, anh làm gì vậy?” Lý Tĩnh vội nắm bàn tay của hắn ta, thấy tay của hắn ta đã đỏ, đau lòng đến nỗi sắp rơi nước mắt.
“Sao anh phải tức giận vì kẻ vô ơn, tức giận không có lợi cho bản thân, em đã nói từ sớm rồi, con nhỏ Nam Nam đó chính là kẻ vô ơn, không có lương tâm. Lúc ở đây đã cãi nhau với em, về nhà lại cãi nhau với ông bà, không phải một đứa chịu ở yên. Trong mắt không có bề trên, không có người lớn, làm ra chuyện không có lương tâm như vậy cũng không lạ. Em thấy nó đi cũng tốt, tránh chọc giận cha mẹ, sau này hại anh bị người ta chỉ trích sau lưng.”
Lý Tĩnh không hề quan tâm về chuyện hai đứa bé đổi hộ khẩu, hộ khẩu của hai đứa bé ở nhà ai cũng không phải chuyện của cô ta. Hơn nữa hai đứa bé này gây chuyện như vậy, đúng lúc chứng minh lời nói trước đó của cô ta, lúc này anh Hứa sẽ tin lời của cô ta.
Cô ta càng nói những lời này, Hứa Kiến Sinh càng tức giận, dùng tay còn lại tiếp tục đập mạnh lên bàn.
“Người làm cha như tôi còn ở đây, hai đứa nó còn không nhận tổ tông nữa, hai đứa ranh con này!” Hứa Kiến Sinh tức đến mức đỏ cả mắt.
Trương Thúy Cầm xỉa răng, thản nhiên nói: “Em nói này, cũng không xem là quên tổ tông, mấy trăm năm nay thôn chúng ta đều có một tổ tông, nhưng mà con bé này đúng là không nhận anh là cha nữa. Nếu không phải cha ngăn cản, chắc nó còn sẽ nhận Hứa Quý làm cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận