Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 231

Chịu ảnh hưởng từ mấy vị quản lý, gần đây những người ở hầm mỏ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, Hứa Nam Nam vội vàng dẫn theo Tiểu Mãn mang theo năm ống mì sợi và một hũ sữa bột dành cho người lớn tuổi, đi đến nhà Vu Đông Lai.
"Nam Nam và Tiểu Mãn đến à!"
Thấy hai chị em lại tới cửa, Vu Đông Lai rất vui mừng, nhanh chóng cho hai đứa nhỏ vào. Thấy Hứa Nam Nam lại cầm mì sợi và sữa bột đến, ông ấy nói: "Sao cháu lại cầm theo nhiều đồ tới như thế làm gì. Cháu còn phải nuôi Tiểu Mãn, tiết kiệm một chút đi."
Bởi vì nhà đã quyết định cho hai chị em Hứa Nam Nam ở, thế nên bây giờ Vu Đông Lai cũng coi hai đứa trẻ này như những người thân trong gia đình của mình.
Thậm chí còn cân nhắc, đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nhắc thử, xem hai đứa trẻ có muốn làm cháu gái của bọn họ không, sau này sẽ là cháu gái của nhà ông Vu.
Tất nhiên, lúc này ông ấy vẫn ngại nói ra, tránh cho hai đứa Nam Nam cảm thấy mình đang ép bọn họ đền ơn trả nghĩa.
Hứa Nam Nam đặt mì sợi lên bàn: "Bà Vu dạ dày không tốt, thường xuyên uống cháo cũng không ngon ạ. Thỉnh thoảng ăn chút mì sợi, vị ngon mà cũng dễ tiêu hóa ạ."
"May nhờ các cháu quan tâm thế này." Vu Đông Lai rất vui, đi rửa trái cây cho hai đứa trẻ ăn.
Bà Vu cũng bước ra khỏi phòng, đây còn là lần đầu tiên Hứa Nam Nam nhìn thấy bà ấy xuống giường.
"Bà Vu, bà có thể xuống giường được ạ?"
"Qua năm có thể xuống được giường. Ông Vu cháu còn dẫn bà ra ngoài đi dạo một vòng đấy." Bà Vu cười đầy hiền từ nói.
Bà ấy cảm thấy mình có thể hồi phục nhanh chóng thế này là nhờ có hai đứa trẻ này. Lúc đón tết, vì nhờ có hai đứa trẻ này đến nhà ăn cơm, tâm trạng bà tốt lên rất nhiều, thân thể cũng từ từ hồi phục lại theo.
Bà Vu đi tới, sờ sờ đầu của hai đứa trẻ nói: "Sao lâu vậy không đến nhà chơi."
Hứa Nam Nam cười nói: "Sau năm mới là cháu bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển công nhân ạ, cháu đỗ rồi thì sau đó phải về quê để chuyển hộ khẩu, sau đó lại phải đến ủy ban mỏ học tập, hôm nay mới được nghỉ ạ."
Vu Đông Lai lập tức nắm bắt được trọng điểm: "Cháu đỗ rồi sao? Đỗ được nhận làm công nhân chính thức của hầm mỏ sao?"
"Dạ, " Hứa Nam Nam gật đầu, mỉm cười nói: "Làm ở bộ phận vật tư ạ."
"Đứa nhỏ này thật đúng là có triển vọng." Vu Đông Lai vỗ tay, mặt nở nụ cười đầy nết nhăn.
"Nam Nam, cháu đúng là giỏi giang, có thể đỗ được công việc tốt như vậy." Bà Vu cũng cười híp cả mắt, trong mắt mang theo vài phần tự hào cùng vui mừng.
Hứa Nam Nam khiêm tốn nói: "Có lẽ cũng do cháu may mắn ạ, vừa vặn biết được những câu hỏi đó."
"Vậy sao không thấy người khác cũng biết chứ? Thế này phải là chính bản thân mình nỗ lực mới được như thế. Ông sớm đã nhìn ra được, cháu là đứa bé chăm chỉ." Vu Đông Lai cười nới.
Ông ấy lại nghĩ tới cái gì đó: "Phải rồi, hộ khẩu cháu chuyển rồi, vậy căn nhà có phải cũng nên lo liệu không?"
Hứa Nam Nam đỏ mặt: "Cháu định thế đó ạ, đợi cháu sang tên nhà xong thì sẽ chuyển hộ khẩu của Tiểu Mãn vào cùng với cháu, sau này Tiểu Mãn cũng có thể được ăn lương thực cung ứng."
Thật ra, cho dù không có lương thực cung ứng cho Tiểu Mãn thì cô cũng nuôi nổi cô bé, nhưng cô bé Tiểu Mãn chung quy cũng còn nhỏ, không yên tâm được, một mình cô nuôi hai người quá mệt. Bất kể thế nào thì hộ khẩu của Tiểu Mãn vẫn phải chuyển sang đây.
Bà Vu nhìn Vu Đông Lai rồi nói: "Ông Vu, mau chóng làm xong chuyện này đi, làm xong rồi thì hai chị em nó cũng dọn đến sớm hơn."
Vu Đông Lai gật đầu: "Hay là hôm nay các cháu dọn đến đi, đợi ngày mai cục bất động sản làm việc thì ông đi lo liệu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận