Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 419

Lâm Thanh Tùng đưa đũa cho hai người: "Ra ngoài ăn cơm nên vui vẻ chút, Hồng Quân, cậu xụ mặt ra như vậy là cậu không đúng rồi."
Lưu Hồng Quân cắn răng, cũng không thể không cho Lâm Thanh Tùng mặt mũi được, sắc mặt hòa hoãn lại chút ít, có điều vẫn không thèm để ý Hứa Hồng.
Hứa Hồng cắn môi, tay nắm lấy đôi đũa, thấy Lưu Hồng Quân không nhìn mình thì tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Thanh Tùng. Dáng vẻ mắt đong đầy nước mắt, nhìn rất trêu ghẹo.
Tiểu Điền ở trong cửa sổ phòng bếp nhìn bộ dạng này của chị ta, cắn răng, nói với đầu bếp: "Cậu, làm ra vài món từ thịt chúng ta chừa lại đi cậu, em trai bộ trưởng Lâm tới đây ăn cơm đó ạ, chúng ta cũng không thể tiếp đãi không chu đáo được."
Nghe nói là em trai bộ trưởng Lâm, đầu bếp không nói hai lời, trực tiếp cắt một miếng thịt. Con trai lớn nhà bọn họ muốn vào bộ vũ trang, còn phải dựa vào vị bộ trưởng Lâm này có gật đầu không nữa đấy, không thể để cho người ta không thoải mái được.
Một lát sau, Tiểu Điền bưng khay đi ra. Thịt kho tàu, thịt hầm với miếng, bánh bao trắng. Người bên cạnh nhìn mà thèm thuồng không thôi. Đồ ăn tốt như vậy, cho dù có phiếu lương thực cũng không ăn được đâu.
"Tiểu Điền, sao em đưa hết đồ tốt cho cậu em Thanh Tùng vậy." Có người trêu ghẹo nói.
Phần đông những người ăn cơm ở đây đều làm việc bên trong ủy ban huyện, cũng đều quen biết Lâm Thanh Tùng. Bởi vì anh em nhà họ Lâm ở ủy ban huyện không tệ lắm, cho nên cũng không mấy ai ghen ghét việc người ta được ăn ngon. Người ở thủ đô đến, có thể ăn đồ không ngon sao?
Tiểu Điền xì một cái: "Tôi cho mấy người ăn ngon, thế không phải chị dâu sẽ đến dỡ cả quán của chúng tôi đi sao. Trong nhà còn phải nuôi trẻ nhỏ, còn nhớ nhung miếng ăn này à?"
Nói thế thì những người khác cũng ngại cãi lại. Người nào trong nhà cũng có trẻ con, ăn ít đi một miếng ngon thì đổi lại được thêm chút lương thực, để cho bọn nhỏ được ăn no mới là thực tế. Thi thoảng ra ngoài đánh một bữa ăn ngon là được rồi.
Đồ ăn đưa lên bàn, Hứa Hồng trợn tròn cả mắt, cái này, bàn ăn này phải tốn bao nhiêu phiếu lương thực cùng với phiếu thịt mới ăn được đây. Chị ta chỉ định xào hai món rau dưa, rồi làm thêm chút thịt thái sợi là được rồi, còn bánh bao trắng, bánh bao cao lương không có cũng được mà?
Lâm Thanh Tùng nhìn đồ ăn trên bàn, cười tít mắt nói: "Đồng chí Hứa Hồng à, bữa hôm nay đúng là thịnh soạn, quá cảm ơn cô. Nào, ăn cả đi nào, đừng khách sáo."
Nói xong cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lưu Hồng Quân thấy Hứa Hồng mời Lâm Thanh Tùng ăn ngon như vậy, trước đây còn chưa từng mời cậu ta được một bữa cơm nào, tức đến ngứa răng, cũng cầm lấy đũa há mồm to bắt đầu ăn.
Hứa Hồng ngây ngốc nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó tính toán phiếu lương thực cùng phiếu thịt của mình liệu có thể trả được bữa cơm thế này không.
Tiểu Điền dựa vào trong phòng bếp, cắn hạt dưa, xem cô được nước này, còn mời ăn cơm cơ chứ, học đòi làm sang à.
Bên trong căn nhà ngói gạch xanh, hương thơm vờn quanh khắp nơi.
Hứa Nam Nam nhìn nồi canh gà mái, mặt tràn đầy vui sướng.
Cuối cùng có thể trả lại cho anh Lâm một bữa rồi. Lần trước ăn canh gà lôi, lần này thì ăn canh gà mái. Gà là ở trong Taobao, hàng không giống với ảnh rao bán. Lần trước cô mua một con mang về nhà đưa cho bà Vu nấu để ăn, bà Vu ăn một miếng thì biết, còn hỏi gà này ăn gì mà lớn. Hứa Nam Nam cũng không dám nói là ăn thức ăn chăn nuôi gà. Có điều tuy rằng hàng không giống như mô tả, nhưng tốt xấu cũng là gà mái mà, có thể bồi bổ thân thể là được rồi.
Đưa cho Lâm Thanh Bách một chén canh, Lâm Thanh Bách uống một ngụm, cười đáp: "Anh mời em ăn một bữa canh gà lôi, em mời anh ăn canh gà mái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận