Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 538

"Hỉ Mai, cha của con cũng chẳng mấy đồng ý chuyện giữa con và Lâm Thanh Bách, hay là thôi đi." Bà Tôn khuyên nhủ.
Tôn Hỉ Mai kiên định nói: "Mẹ, thời nay tự do hôn nhân, mọi người không thể ép buộc con. Cho dù thế nào con cũng muốn cố gắng thử xem."
Thấy con gái cố chấp như vậy, bà Tôn cũng không tiện nói gì. Nhưng nhớ đến những việc mà tối đấy chồng nói với mình, bà ta cũng có sự kiêng dè. Nếu như Lâm Thanh Bách đối xử tốt với con gái nhà bọn họ, vậy bọn họ là người một nhà, có thể giúp đỡ nhau đôi chút. Nếu không tốt, nhà bọn họ cần gì phải tiếp tay cho cái xấu chứ.
Nhưng có một số việc chưa thể nói với con gái, xem ra đợi anh Tôn về phải bàn bạc việc này với anh Tôn cho ra nhẽ mới được.
Tiếc cho cậu thanh niên Lâm Thanh Bách đấy, bỏ đi những phương diện khác thì thật sự là một chàng trai ưu tú.
Sau khi ăn sáng ở bên ngoài xong, Lâm Thanh Bách trở lại khu tập thể với Hứa Nam Nam. Hai người mua vài món quà biếu ở bên ngoài rồi đi thẳng đến nhà họ Chu để thăm hỏi.
Chu Vân Sơn, vị thủ trưởng lớn tuổi của Vu Hải này trước kia cũng là một nhân vật có tiếng tăm vang dội, ngay cả Lâm Thanh Bách cũng thường xuyên nghe được chuyện cũ trước đây của vị này khi anh còn trong quân đội. Ông ấy không sợ trời không sợ đất, tính tình nóng nảy, dám đối chọi với lãnh đạo, thế nhưng lại cực kỳ có tài. Điều quan trọng nhất là vô cùng bao che khuyết điểm.
Thế nên chỉ cần là người từng được Chu Vân Sơn dẫn dắt thì đều rất đỗi sùng bái vị thủ trưởng này.
Hiện giờ binh sĩ của Chu Vân Sơn đều đã ra tiền tuyến, năm sau Chu Vân Sơn cũng sẽ đi. Vì thế nên Hứa Nam Nam cảm thấy mình đến cũng thật đúng lúc, nếu muộn chút nữa có lẽ sẽ không gặp được ông ấy.
Nhà của nhà họ Chu và nhà họ Lâm giống hệt nhau, tự trồng rau trong vườn nhà, bên trên được bao trùm bởi một lớp tuyết thật dày.
Lính cảnh vệ nghe thấy tiếng gõ cửa nên chạy bình bịch ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam, sắc mặt người này hơi kinh ngạc.
Lâm Thanh Bách nói: "Chúng tôi muốn thăm thủ trưởng Chu."
"Xin đợi một lát, tôi vào xin ý kiến của thủ trưởng." Sau đó đóng cửa lại chạy đi.
Lâm Thanh Bách cười khẽ: "Phỏng chừng không gặp mặt được đâu."
"Tại sao chứ." Hứa Nam Nam kinh ngạc nói. Vừa dứt lời đã nghe tiếng thét trong nhà: "Người nhà lão Lâm tìm tôi làm gì, không gặp. Lão Lâm đích thân đến cũng không gặp. Bà nội, tôi không thân với anh ta."
Dù cách một cánh cửa, Hứa Nam Nam vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét bên trong, trên mặt cô lộ vẻ hoang mang.
Lâm Thanh Bách cười: "Bị anh làm liên luỵ rồi."
"…" Thù sâu đến mức nào chứ.
Rất nhanh thôi lính cảnh vệ đã mở cửa ra, sắc mặt nghiêm túc, chỉ có điều trên mặt hơi đỏ, có lẽ trong lòng anh ta cũng cảm thấy ngượng ngùng. Chẳng qua không tiện thể hiện ra ngoài mặt nên nghiêm giọng nói: "Bệnh cũ của thủ trưởng nhà chúng tôi tái phát, bây giờ không tiện gặp khách. Hay là lần sau hai người đến đi. Hơn nữa chúng tôi cũng không thể nhận những món quà này."
Mỗi chuyện đưa bức thư mà còn phải đợi lần sau? Hứa Nam Nam lấy bức thư trong túi xách ra đưa cho lính cảnh vệ: "Đồng chí, tôi từ Nam Giang đến đây gửi thư giúp người khác. Thủ trưởng không khoẻ, vậy chúng tôi không vào, nhưng nhờ anh giao bức thư này cho thủ trưởng giúp chúng tôi được không?"
Nghe nói Hứa Nam Nam đến từ Nam Giang, đôi mắt nhỏ của lính cảnh vệ mở to hơn một chút: "Cô từ Nam Giang đến đây?"
Hứa Nam Nam cười gật đầu.
Lính cảnh vệ nhìn bức thư trong tay: "Được, tôi sẽ đưa cho thủ trưởng giúp hai người. Thế nếu thủ trưởng tìm cô thì đi nơi nào tìm?" Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Thanh Bách.
"Vậy đến nhà bọn họ tìm." Hứa Nam Nam gượng gạo chỉ Lâm Thanh Bách. Không còn cách nào khác, mặc dù vị thủ trưởng này ghét nhà họ Lâm nhưng ai bảo cô lại tìm một người nhà họ Lâm làm bạn trai chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận