Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 604

"Nói đàng hoàng vào, việc này nhờ anh nói một tiếng. Cha của Tôn Hỉ Mai có thể là lãnh đạo của Cao Kiến Quốc đấy."
Nghe tới đây Chương Lỗi cũng không còn tâm trí đùa giỡn nữa. Có thể làm cho thứ như Cao Kiến Quốc đến đây thì còn có thể là thứ tốt đẹp gì được. Nếu như con gái cưng của ông ta mà có chịu uất ức gì thì không biết là ông ta sẽ dùng những thủ đoạn gì.
"Người anh em à, việc này nhất định sẽ giúp cậu báo lại. Gia đình như vậy tốt nhất là đừng nên dính líu vào." Đừng thấy bây giờ nở mày nở mặt, để bị nhiều người thù oán như vậy thì không biết kết cục sau này sẽ như thế nào.
Sau khi thu xếp mọi việc xong xuôi, Lâm Bá Thanh cũng đặt chuyện này xuống.
Mấy ngày sau đó, Tôn Hỉ Mai ngày nào cũng từ lúc sáng sớm ở khu tập thể đợi Lâm Thanh Bách nhưng vẫn không gặp được. Đến chiều lại đợi Lâm Thanh Bách về nhưng cũng vẫn không thấy. Hỏi thăm chú đứng canh cửa thì ông ấy nở nụ cười để lộ hàm răng vàng: "Chúng tôi chỉ là người giữ cửa thôi, không biết gì đâu."
Lâm bộ trưởng người ta có người yêu rồi, cô gái này sao lại không để ý thấy chứ. May là tính tình của Lâm bộ trưởng kiên định, không thôi là bị người như cô ta quấn theo như vậy sớm muộn cũng sẽ thay lòng đổi dạ mất thôi.
Thầy Kha thực sự coi thường cô gái này, tuy rằng người ta từ thành phố lớn đến, trông cũng có khí chất, nhưng ông ấy cảm thấy lại không hiểu chuyện bằng những cô gái trong thị trấn nhỏ này.
Ở thị trấn Nam Giang này chưa từng thấy một đồng chí nữ nào theo đuổi một đồng chí nam mà mò đến cả tận chỗ ở của người ta như vậy đâu.
Mấy ngày luôn không gặp được, đợi đến đêm giao thừa rồi cũng không thấy Lâm Thanh Bách. Tôn Hỉ Mai chỉ còn cách uất ức đem theo hành lý ngồi xe về tỉnh lỵ.
Ở nhà họ Vu, Lâm Thanh Bách đang đánh cờ cùng với ông Vu.
Bàn cờ này không biết Lâm Thanh Bách kiếm ở đâu ra. Ông Vu nhiều năm không được chơi, nay có người chơi cùng nên chơi đến mức không biết trời trăng mây gió gì cả, ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Bà Vu mấy lần đứng ở bếp kêu ông ấy cũng không thấy ông ấy nghe theo. Tức đến nỗi chỉ muốn nhéo lỗ tai ông ấy. Nhưng thấy đang có cháu rể ở đây nên cũng không tiện làm bẽ mặt ông ấy.
Lâm Thanh Bách thấy bà Vu đã bực tức nên cố ý để lọt vài nước cờ, thuận thế chào thua ông Vu. Lúc này ông ấy mới vui vẻ ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.
Bữa cơm này là một mình Hứa Nam Nam làm, Tiểu Mãn giúp thổi bếp củi, hai chị em nấu được tám món. Ngoại trừ ba món thịt, các món còn lại toàn là gom năm góp bảy nhiều thứ lại với nhau.
Cũng chỉ là một bữa cơm như vậy thôi mà Ông Vu và bà Vu vui mừng đến mắt đỏ hoe. Nói trong mấy năm nay, năm này là năm ăn tết náo nhiệt nhất, sum vầy nhất.
Mùng một tết cô đến nhà hàng xóm để chúc tết, mùng hai thì cùng Lâm Thanh Bách đến ủy ban huyện để chúc tết.
Vừa mới vào nhà thì vợ cục trưởng Cao đã kêu Hứa Nam Nam đến để nói nhỏ.
Lâm Thanh Bách thấy tình cảnh này chỉ biết cười thở dài.
Quả nhiên, lúc thấy Hứa Nam từ trong bếp bước ra, ánh mắt nhìn anh đầy sâu xa.
Mặt Lâm Thanh Bách vẫn thản nhiên, không chút chột dạ gì cả.
Sau khi rời khỏi nhà cục trưởng Cao về đến chỗ ở của Lâm Thanh Bách, Hứa Nam Nam cười nói: "Đồng chí Lâm, thẳng thắn nói ra sẽ được tha, còn không thì sẽ bị nghiêm hình trị tội."
"Là chuyện của Tôn Hỉ Mai à." Lâm Thanh Bách cười cười rồi nựng khuôn mặt của cô. Anh biết Hứa Nam Nam sẽ không hiểu lầm gì cả, chỉ là muốn kiếm một lý do nào đó để giày vò anh thôi. "Anh chỉ là gặp mặt một lần vào ngày đầu tiên thôi, những ngày sau anh ngủ ở phòng làm việc. Em không biết là đêm đến lạnh lẽo anh không ngủ được, khó chịu tới cỡ nào đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận