Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 51

Sau khi ầm ĩ như vậy, thời gian cũng không còn sớm, Chu Lệ Bình và Vệ Quốc Binh cũng không ở lại lâu thì đi ngay. Hai người Hứa Kiến Sinh đưa họ ra ngoài, lúc này mới về nhà.
Lý Tĩnh vừa thấy không có người ngoài, thì lập tức cầm chổi ở bên cạnh đi về phía Hứa Nam Nam.
“Nếu mẹ dám ra tay, con sẽ đến mỏ ngay bây giờ.” Hứa Nam Nam đứng tại chỗ trừng cô ta.
“Tao là mẹ mày, tao còn không thể đánh mày?” Lý Tĩnh tức đến mức đau ngực. Nếu lúc đầu biết có đứa con như này, thì đã bóp chết từ sớm rồi.
“Không thể.” Hứa Nam Nam không hề nể mặt.
Hứa Kiến Sinh nhíu mày, cảm thấy bây giờ con gái càng xấc láo. Mà bây giờ hắn ta cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, không muốn ồn ào nữa, chắp tay sau lưng đi vào trong nhà: “Đừng cãi nhau nữa, lát nữa anh còn phải đến mỏ, ăn cơm.”
Lý Tĩnh tức giận cầm chổi, đứng nhìn Hứa Nam Nam chốc lát, cứ thế không dám đánh.
Cuối cùng chỉ có thể hung dữ ném chổi xuống đất, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn cho Hứa Kiến Sinh.
Hứa Nam Nam nhếch mép, vỗ tay: “Tiểu Mãn Linh Tử, ăn bánh bao thịt thôi.”
Hứa Hồng và Hứa Mai Tử đã ăn no, thấy trong nhà ầm ĩ như vậy, Hứa Hồng muốn tham gia trò vui, Hứa Mai Tử thì không hứng thú, đeo cặp sách đến trường luôn. Không có ai làm cùng, Hứa Hồng cũng cảm thấy mất hứng, chỉ đành đeo cặp sách đi theo Hứa Mai Tử.
“Ai dà, sao em không lo gì thế. Vừa nãy em nên giúp chị cùng nhau đuổi hai con nhỏ đó về quê.” Trên đường, Hứa Hồng càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, xúi giục bèn Hứa Mai Tử.
Hứa Mai Tử nhìn xuống, nói: “Nói thế nào cũng là em gái của chúng ta, cũng là con gái ruột của bác cả, kiểu gì cũng không tới lượt chúng ta.”
“Sao lại không tới lượt, chúng ta ở đây lâu như vậy, đây chính là nhà của chúng ta. Chẳng lẽ em không lo chúng quay lại, chúng ta trở về?” Hứa Hồng liếc nhìn Hứa Mai Tử, chị ta không tin Hứa Mai Tử không lo lắng chuyện này. Lỗi Tử và Long Long là con trai, sau này sẽ ném chậu cho bác cả, không cần lo bị đuổi về. Nhưng hai người đều là con gái, vẫn có khả năng bảo hai người về quê để nhỏ Hai và nhỏ Tư quay lại.
“Trong thôn cũng là nhà của chúng ta, về nhà cũng không sao, dù sao đến lúc đó lấy một anh nông dân, cũng là trôi qua một đời.” Hứa Mai Tử cười híp mắt nói.
“Chị không lấy chồng nông dân đâu!” Hứa Hồng phồng mặt, vừa nghĩ tới sau này mình về thôn gả cho người quê mùa, trong lòng đã cảm thấy chán ghét.
Người trong thôn đâu có những bạn nam sạch sẽ đẹp trai như lớp chị ta.
Không được, chị ta nhất định phải bảo bác gái mau đuổi hai con nhỏ đó về quê.
Hứa Nam Nam cũng không biết trong lòng Hứa Hồng nghĩ thế nào, nhưng mà bây giờ cô cũng không rảnh mà quan tâm đến suy nghĩ của mấy người nhà họ Hứa. Lần này lên thị trấn, ngoại trừ giải quyết chuyện của mình, cô vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Ăn cơm xong, Hứa Nam Nam liền đi tìm Lý Tĩnh xin quần áo.
Lý Tĩnh đang giận dỗi trong phòng bếp, hấp mười cái bánh bao thịt, còn chuẩn bị để lại hai cái đợi đến tối cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm, kết quả buổi trưa đã bị ăn sạch rồi. Hơn nữa còn bị mấy con nhỏ chết tiệt kia ăn sạch. Người đàn ông Hứa Kiến Sinh của cô ta còn chưa ăn được cái nào.
“Mẹ, cho con bộ quần áo để con thay đi, đồ con đang mặc không tiện đi ra ngoài.” Bản thân Hứa Nam Nam chẳng có bộ đồ đẹp nào, sau khi lên thị trấn lại cố tình làm dơ quần áo, cho nên bộ đồ này trông có vẻ vừa rách rưới vừa dơ.
Lý Tĩnh thiếu chút nữa tức giận mà bật cười: “Mày còn tìm tao xin quần áo, nói cả nửa ngày ra đây là tao đang thiếu nợ mày à, đến đây đòi ăn đòi mặc?”
Mặt Hứa Nam Nam không chút cảm xúc, nhìn cô ta một cái, quay người rời đi.
“Mày đi đâu?” Cô ta vẫn chưa mắng xong, con nhỏ này đã muốn đi, đúng là muốn làm phản rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận