Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 392

Sau này để khi Hứa Linh trưởng thành, còn tưởng rằng đứa bé không cần ăn cơm cũng có thể lớn được, cô nói: "Chủ nhiệm Chu, chuyện này vẫn phải phiền dì nói giúp cháu, nói với bọn họ rằng nếu không nuôi nổi Hứa Linh, vậy thì sau này để Hứa Linh dùng cơm với cháu. Nói với cha Hứa Linh là được, để xem ông ta nói thế nào. Dù cháu có phải thắt lưng buộc bụng cũng có thể bớt được cho Tiểu Linh miếng ăn."
Chủ nhiệm Chu là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, cô ấy có thể quản chuyện này. Nhưng nếu chuyện mà người ta không tìm đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng mặc kệ. Bây giờ nghe Hứa Nam Nam nói như thế, cũng cảm thấy mình nên nói chuyện này với Hứa Kiến Sinh. Dù sao cũng chỉ là một câu nói, chung quy không thể để Hứa Linh chịu đói ở nhà được.
Không nể mặt người làm cha như Hứa Kiến Sinh thì cũng nên nể mặt người làm chị Hứa Nam Nam này.
"Được rồi, dì sẽ đến tìm chủ nhiệm Hứa để nói chuyện này."
Có chủ nhiệm Chu quản việc này, Hứa Nam Nam cũng không bận tâm nữa, dù sao để xem Hứa Kiến Sinh nói thế nào.
Cô đưa Hứa Linh đến nhà ăn, lấy hai phần bánh cao lương và một chén canh, sau đó Hứa Nam Nam cũng lấy trứng gà Tiểu Mãn để lại cho Hứa Linh ra: "Chị Hai của em giữ lại cho em đấy."
Hứa Linh nhận lấy, ăn một miếng to nhét đầy cả miệng.
"Chị, chờ tới khi em kiếm được tiền, em sẽ mua đồ ăn cho các chị." Hứa Linh nghiêm túc nói.
Hứa Nam Nam cười: "Được, chị chờ sau này Tiểu Linh sẽ mời chị ăn một bữa tiệc hoàng gia Mãn Hán."
"Hoàng gia Mãn Hán là gì, có thịt không?" Hứa Linh hỏi.
Hứa Nam Nam cũng chưa từng ăn, chỉ nói như thế thôi, cô làm ra vẻ như nghiêm túc suy nghĩ: "Ừ, thứ bay trên trời, chạy dưới đất, hay bơi trong nước, cái gì có thể ăn được đều có cả. Cả một bàn tiệc lớn, chiên xào hầm nướng, dầu mỡ nhỏ tí tách. Dù có đứng thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm."
Hứa Linh vừa nghe đã chảy nước miếng, cảm thấy trong lòng thật nặng trĩu.
Phải kiếm bao nhiêu phiếu lương thực mới có thể ăn một bữa như vậy đây.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Hứa Nam Nam dặn dò Tiểu Linh, sau này tới nhà ăn dùng cơm, cô sẽ nói với đầu bếp Đỗ, sau này cứ tính vào sổ lương thực của cô là được. Đầu bếp Đỗ nhớ cô nhóc, sau này cô nhóc cứ đến là có thể ăn.
Tiểu Linh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Chị, sau này em chắc chắn sẽ cho chị ăn bữa tiệc hoàng gia Mãn Hán." Chờ tới khi cô nhóc đi làm, gom góp phiếu lương thực một năm hẳn là đủ nhỉ.
Lúc tan tầm, chủ nhiệm Chu lập tức chạy tới phòng làm việc tìm cô, nói rằng mình đã nói chuyện đó với Hứa Kiến Sinh, Hứa Kiến Sinh chẳng nói gì, nhưng sắc mặt vô cùng kém.
Sau khi biết chuyện này, Hứa Nam Nam cũng chẳng thèm để ý chuyện sau này sẽ thế nào, cô chỉ muốn cho nhà họ Hứa biết có chuyện như thế, đừng hòng nghĩ tới việc giả vờ không rõ.
Lúc rời khỏi mỏ chuẩn bị về nhà, nửa đường lại thấy Lâm Thanh Bách dắt xe đạp đứng chờ ở ven đường, Hứa Nam Nam mừng rỡ, lập tức chạy tới: "Anh Lâm."
Lâm Thanh Bách đang hút thuốc, thấy cô đi tới, lập tức ném điếu thuốc xuống đất dập tắt, cười nói: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Hứa Nam Nam siết chặt quả đấm, tỏ ra mình vô cùng khoẻ mạnh: "Khỏe lắm ạ." Nhưng thật ra đầu có hơi nóng, nhưng cô cảm thấy không nghiêm trọng bằng ngày hôm qua, cũng không cần ra vẻ đau yếu.
Lâm Thanh Bách gật đầu, vỗ vỗ lên yên sau: "Lên xe đi."
Hứa Nam Nam dạ một tiếng.
Chờ tới khi lên xe, cô mới nhớ hỏi: "Anh Lâm, sao anh lại tới đây."
"Không phải hôm qua bác sĩ dặn rồi sau, còn phải tiêm một mũi nữa, nếu không sẽ dễ tái phát." Lâm Thanh Bách thản nhiên nói. Cả ngày hôm nay anh đều nghĩ tới chuyện này. Buổi chiều cũng không tới làng quê nhỏ kia để xem mà quay thẳng về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận