Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 303

“Nhưng mà chị ấy không chịu đi, tôi cũng hết cách. Dù sao cũng là chị tôi, tôi đâu thể thật sự đuổi chị ấy ra ngoài được. Hồng Hà, mọi người chịu khó một chút, nhất định tôi sẽ bảo chị ấy đi."
"Cô dễ bị bắt nạt quá. Nhìn Hứa Nam Nam xem, người ta bây giờ thành Vu Nam Nam rồi, sau này không cần phải để ý đến chuyện trong nhà nữa, hơn nữa còn được hẳn một căn nhà. Xem xem người ta thông minh thế nào." Mặt Trương Hồng Hà lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hứa Mai Tử ỉu xìu cúi đầu.
Trương Hồng Hà ăn vài miếng cơm trắng, đột nhiên nói: "Đúng rồi Mai Tử, dưa muối lần trước cô cầm có còn không, nhìn bát cơm trắng của tôi này, ăn vào miệng chẳng có chút mùi vị gì."
Hứa Mai Tử biết cô ta nói đến lọ dưa muối nhỏ lần trước Lưu Xảo mẹ chị ta cầm đến, lúc chị ta cầm về, có cho mọi người trong phòng nếm thử, bình thường chính chị ta cũng không lỡ ăn đâu.
Hứa Mai Tử cười: "Còn đây, để tôi lấy cho." Vừa nói vừa đi vào mở rương lấy hũ đựng dưa muối ra. Chị ta cười tít mắt đưa cho Trương Hồng Hà.
Mắt Trương Hồng Hà sáng lên, vội vàng đưa tay đón lấy, sắp cầm được vào tay thì cái hũ kia đột nhiên trượt mất, rơi xuống mặt đất vỡ làm đôi.
Dưa muối bắn tung tóe ra ngoài hũ.
Trương Hồng Hà bối rối.
"Tôi, tôi, vừa nãy tôi cầm không chắc?"
Hứa Mai Tử thở dài: "Thôi, tôi đi lấy chổi quét đi."
Thấy Hứa Mai Tử không so đo gì, Trương Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm, nếu như bắt đền cô ta thì cô ta cũng không có gì mà đền.
Chỉ tiếc chỗ dưa muối kia, còn chưa ăn được miếng nào vào miệng.
Cô ta chỉ có thể cam chịu số phận lùa cơm chan nước lạnh ở trong chén. Lúc này tốc độ ăn cơm đã nhanh hơn nhiều, chẳng mấy miếng đã ăn xong chén cơm.
Hứa Mai Tử vừa quét dọn, vừa nhìn cô ta ăn cơm, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt mang theo mấy phần lạnh lẽo, đồ của chị ta, không phải ai cũng có thể chiếm được đâu.
Lý Tĩnh ăn cơm xong, lại tới tìm Hứa Mai Tử hai lần nữa, không tìm được người thì định buổi tối lại tới tìm tiếp. Lúc đi ngang qua nhà ăn thì thấy Hứa Nam Nam đang cười cười nói nói với Chu Phương, trong lòng cô ta thấy hơi giận. Con nhóc chết tiệt nay, sau này sớm muộn cũng phải chịu báo ứng.
Nhìn Hồng Hồng xem, bây giờ đã tìm được đối tượng tốt rồi. Ban đầu cô ta không hề làm sai. Đừng tưởng rằng nhận người có tiền làm ông bà là có thể sống sung sướng, có tiền cỡ nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là dân thường.
"Cô xem người kia lại đang muốn làm cái gì vậy nhi." Chu Phương phát hiện Lý Tĩnh đang trừng mắt nhìn về phía bọn họ rồi sau đó bỏ đi, chị ấy không nhịn được bĩu môi nói.
Hứa Nam Nam nhìn theo: "Kệ bà ta đi, người ta bây giờ đang nở mày mở mặt, đâu phải chị không biết."
"Thôi đi, không phải chỉ là một chiếc xe đạp rách thôi sao, có bản lĩnh thì hôm nào ngồi xe hơi của chủ tịch huyện đi. Nam Nam, hôm nào em kiếm một cái xe hơi tới, cho tức chết bọn họ."
"Em vẫn nên thành thật sống qua ngày thôi." Thời đại này, cô cũng không dám tìm quan chức to lớn gì, không cần biết là bên nào thì sau này đều sẽ không được sống yên ổn, hoặc là mười năm đó không dễ sống, hoặc là sau mười năm sống không dễ dàng gì.
Vẫn là tìm một anh dân lành yên phận cùng nhau sống những ngày yên ổn. Cô cũng không có tâm nguyện lớn lao gì, sau này cứ dùng cửa hàng Taobao dần dần tích lũy tài sản, thuận tiện hơn nữa thì vơ vét chút tài sản cho các con, sau này sống cũng sẽ không quá kém.
Đúng rồi, còn phải đi tìm đồ cổ nữa. Lần này thật sự phải đi công tác thôi.
Trở lại bên bộ phận vật tư, Hứa Nam Nam cố gắng kiềm chế để mình không nhìn dáng vẻ suy sụp của Lý Vĩ Minh, vội đến chỗ trưởng ban Tiêu chủ động xin được đi công tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận