Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 439

Nhiều nhất chỉ có nói chuyện tán gẫu với con gái nhà người ta thôi. Không có cách nào khác, người ta thích tìm cậu nói chuyện, cậu ta còn có thể từ chối sao? Trong số những cô gái cậu ta từng gặp, chỉ có cán sự Vu là không thích nói chuyện với cậu thôi.
Lâm Thanh Bách quan sát cậu ta một lúc mới ném cuốn sách lên bàn. Phát ra một tiếng bộp. Chuyện này không tiện hỏi Thanh Tùng, chẳng lẽ đi hỏi Nam Nam sao? Chắc cô ấy cũng sẽ ngại. Lẽ nào không quản sao? Không được, cô bé ấy còn nhỏ như vậy, anh không thể không giúp trông chừng được, lỡ như bị người ta lừa thì sao? Giống như cậu cảnh sát trẻ lần trước, nhìn đâu cũng thấy ổn, nhưng thật ra nếu nhìn kỹ thì chẳng thấy chỗ nào là tốt cả. Ngoài ra còn có người như Thanh Tùng, nhìn trông cũng khiến người ta ưa thích, nhưng có thể làm người yêu sao? Không thể!
Hứa Nam Nam phát hiện Lâm Thanh Bách không đến đón cô liên tiếp hai ngày.
Đây vốn là làm theo lời cô nói, nhưng khi không nhìn thấy người, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn. Ngay cả khi đang làm việc trong mỏ, cô cũng cảm thấy lờ đờ không có tinh thần. Cô tự hỏi có phải lời mình nói ngày đó có quá trực tiếp không hoặc do mình không nói rõ với anh Lâm, khiến cho anh hiểu lầm mình nên giờ anh giận mất rồi.
Cô càng nghĩ càng thấy giống. Ngày hôm đó lúc họ tách ra, anh cũng không nói câu nào.
Có phải anh hơi nhỏ nhen rồi không. Cô nói vậy cũng không có vấn đề gì mà. Lúc trước không thấy gì, nhưng sau này ai cũng nghĩ cô và anh Lâm là quan hệ tình cảm, ngay cả em trai Lâm Thanh Tùng của anh cũng nghĩ vậy nên làm cô thấy không ổn. Cảm thấy cách mình và anh Lâm tiếp xúc với nhau có lẽ có chút không ổn. Con người anh Lâm tốt lắm lại nhiệt tình, tiếp xúc thời gian dài với nhau cô cũng cảm thấy lúc hai người bên cạnh nhau rất tự nhiên, cũng không thấy có gì không tốt. Bây giờ nghĩ lại thì lại quá gần gũi.
Anh Lâm là đàn ông, không hay suy nghĩ nhiều, cho nên đương nhiên không biết những chuyện này. Nhưng nếu sau này, người khác hiểu lầm như thế này hết thì sẽ khó giải thích rõ. Hiểu lầm như vậy thì anh Lâm làm sao có thể giải thích với người yêu sau này của mình được chứ.
Buổi trưa cùng ăn cơm với Chu Phương, cô cũng đang suy nghĩ về chuyện này, thậm chí cô còn không nghe rõ Chu Phương đang nói gì với cô.
Thấy cô hồi lâu không đáp lại, Chu Phương nói: "Mấy ngày nay em bị sao vậy, lơ đễnh suốt thế?"
"Không sao ạ, chỉ là do trời khô thôi ạ." Hứa Nam Nam cúi đầu nói, chuyện này cô không muốn nói với người khác, tránh cho để người khác hiểu lầm.
Bản thân Chu Phương cũng có chuyện phiền lòng, cũng không để ý đến chỗ không ổn của cô: "Em nghĩ chị nên làm gì đây, Lý Vĩ Minh đã đề cập đến chuyện kết hôn mấy lần rồi."
"Vậy thì kết hôn đi." Hứa Nam Nam nói.
Người trung thực và chung thủy như Lý Vĩ Minh rất được ưa thích vào thời điểm này. Phải nói rằng, chỉ cần không phải loại người mắt cao hơn đầu thì đối tượng như vậy rất đáng để yêu thích. Hứa Nam Nam rất xem trọng cặp đôi này.
Bản thân Chu Phương lại có chút không vui: "Nhưng anh ấy quản chị nhiều quá. Em thấy lần trước chị nhờ em mua một chiếc váy liền, anh ấy nói nó quá hoa hòe. Anh ấy còn nói làm việc trong mỏ, phải mặc quần áo giản dị đơn điệu chút mới tốt. Em biết không, lần trước bọn chị trò chuyện, anh ấy còn nói nếu sau này kết hôn, nói gì mà nuôi con phải tốn bao nhiêu phiếu vải và phiếu công nghiệp hàng tháng phải tiêu thế nào.
Chị tính thử thì thấy quá khủng khiếp, sau khi kết hôn đừng nói là đến quán ăn ăn cơm, cho dù ăn ở nhà ăn cũng phải ăn siết lại. Cả bộ quần áo mới cũng không dám mua. Mấy phiếu công nghiệp đó cũng đừng mơ để mua giày mang, phải giữ lại hết cho nhà xài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận