Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 241

Mọi người nghe thấy lời nói của Ngô Kiếm, còn chưa kịp nghe đến đoạn sau thì đã cười lên trước vì nghe đoạn trước. Tương Lệ Lệ đó nào có vì lo lắng cho khó khăn của hầm mỏ nên không nhắc đến chuyện nhà cửa chứ, rõ là chỉ mong sao đòi nhà cửa ở ủy ban mỏ cho được.
Nếu không phải quản lý mỏ Cao tức giận, bây giờ cô ta còn đang ngày ngày đến gây ầm ĩ đấy. Bây giờ thấy hầm mỏ không có cách, thế là đánh ý lên nhà của đồng chí Trương Lượng, một lòng chỉ muốn đuổi cô gái nhà người ta đi, dành ra một căn phòng để kết hôn.
Quản lý mỏ Cao nghe vậy cũng chỉ không có biểu hiện gì, nhìn Ngô Kiếm: "Ý kiến của đồng chí Ngô Kiếm là gì?"
"Quản lý Cao, tôi muốn hỏi đồng chí Hứa Nam Nam, cô ta còn ở nổi hay không, nhìn bao nhiêu thanh nhiên độc thân ở hầm mỏ ưu sầu về chuyện nhà cửa như vậy, cô ta còn ở yên ổn nổi nữa không."
Anh ta chỉ đích danh họ tên Hứa Nam Nam, trực tiếp chỉ về phía Hứa Nam Nam trước ánh mắt của bao người.
Chu Phương hận không thể dùng mắt để trợn chết cái tên ẻo lả này.
Chị ấy hơi lo lắng nhìn Hứa Nam Nam.
Vẻ mặt Hứa Nam Nam tỏ ra nghiêm trọng, đứng lên: "Đồng chí Ngô Kiếm hỏi rất hay, tôi sẽ nói, tôi ở yên ổn. Vì sao tôi lại ở yên ổn, tối qua tôi dọn khỏi ký túc xá độc thân ở hầm mỏ, vừa thu dọn xong phòng là tôi chuyển ra ngay. Không vì chuyện gì khác, tôi vì nhường chỗ ở cho rất nhiều thanh niên độc thân khác ở trong mỏ.
Tuy chỉ một cái giường, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thu xếp được cho một đồng chí độc thân. Có thể giải quyết được vấn đề phòng ốc, tôi tuyệt đối sẽ không chiếm dụng một chút tài nguyên nào của hầm mỏ, đây là nguyên tắc mà tôi đặt ra cho chính bản thân mình sau khi trở thành một phần tử của mỏ sắt Nam Giang."
"Cán sự Hứa nói đúng." Chu Phương vỗ tay phối hợp. Những người khác thấy chị ấy vỗ tay cũng phụ họa vỗ tay theo, tuy cảm thấy lời Hứa Nam Nam nói có đang né tránh, hỏi một đằng trả lời một nẻo câu hỏi của Ngô Kiếm, nhưng cô đối đáp rất hay. Mình giải quyết được thì sẽ không gây phiền phức cho hầm mỏ. Người ta còn đúng thật là không gây phiền phức cho hầm mỏ.
Ngô Kiếm thấy vậy, sắc mặt lập trở nên uất nghẹn thành màu gan lợn: "Đồng chí Hứa Nam Nam, cô không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, cô và em gái cô căn bản không nên ở trong căn nhà rộng rãi như vậy được, phải nên nhường cho những người có nhu cần khác ở hầm mỏ ở. Đây mới là chuyện mà một công nhân ở mỏ sắt nên làm."
Hứa Nam Nam nhịn không trợn mắt khinh thường anh ta, cô trịnh trọng nhìn về phía quản lý Cao. "Quản lý Cao, tôi thấy mình phải uốn nắn lại suy nghĩ của đồng chí Ngô Kiếm."
Quản lý mỏ Cao vừa rồi không nói lời nào, chỉ để cho hai người trẻ tuổi nói chuyện, lúc này Hứa Nam Nam muốn nói chuyện với ông ta, bèn gật đầu: "Chuyện này cứ tự do phát biểu."
Hứa Nam Nam nhìn mọi người, nói: "Tôi thấy tư tưởng này của đồng chí Ngô Kiếm không ổn, sẽ dễ khiến công nhân hầm mỏ nảy sinh suy nghĩ phụ thuộc. Chúng ta phải chăm sóc cho công nhân hầm mỏ chúng ta, nhưng công nhân hầm mỏ nhiều thế này, nếu ai cũng đều trông chờ vào hầm mỏ, đợi hầm mỏ sắp xếp cho, thế thì hầm hỏ phải gánh vác bao nhiêu gánh nặng.
Giống như trước kia, chúng ta ở nông thôn làm việc kiếm công điểm, phải chú trọng lao động, khích lệ mọi người dựa vào lao động của chính mình để nuôi dưỡng bản thân. Nếu không, mọi người đều không làm việc, đều đợi thôn chia lương thực, vậy thì ai cày cấy? Dựa theo cách nghĩ của đồng chí Ngô Kiếm, người của gia đình có làm việc hẳn phải nên nuôi người không làm việc chăng? Sau này ai làm việc thế nào thì nhà cửa cũng như nhau sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận