Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 544

Trương Văn Tú đẩy ông ấy, đứng dậy cầm lấy tay của Hứa Nam Nam: "Cháu đừng sợ ông ấy, ông ấy chẳng bao giờ nói chuyện cho tử tế. Thực ra bác Chu của cháu cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cháu quá khách sáo. Có thể cháu không biết, ông ấy và Vu Hải ở với nhau lâu, tình cảm rất sâu đậm. Cô và bác Chu của cháu ấy à, lấy nhau cũng đều nhờ có Vu Hải ở giữa nối tơ hồng cho cả đấy, cho nên lời vừa rồi của cháu khiến bác Chu cảm thấy rất xa cách. Nếu cháu đã xem mình là con gái của Vu Hải, sau này chớ nói những lời như vậy nữa. Dù gì thì cháu cũng đến đây rồi, chúng ta cũng đã biết nhau rồi, về sau chúng ta sẽ là người thân của cháu."
Chu Vân Sơn cố ý xụ mặt: "Đúng là vậy đó. Bác không hiểu nổi, một chuyện đơn giản như vậy, người có học như các cháu sao lại nói quanh co như thế."
Rồi nhìn Hứa Nam Nam: "Nghe bà cháu nói, cháu tự học để thi lên trung cấp chuyên nghiệp à?"
"Vâng ạ." Hứa Nam Nam chẳng nghĩ được gì nữa, thành thật đáp.
"Giỏi, là người biết phấn đấu." Chu Vân Sơn càng hài lòng với đứa bé này. Cảm thấy mặc dù không phải con ruột, nhưng ở một vài phương diện khác thì so với Vu Hải chẳng khác là bao. Có lẽ đây là duyên phận.
Thế là chuyện nhận thân thích bỗng được quyết định dưới tình huống mơ hồ này.
Buổi trưa Trương Văn Tú nấu cơm xong, Hứa Nam Nam cũng thể hiện tài năng, nấu ra một bàn thức ăn đầy hương đủ vị khiến Trương Văn Tú khâm phục không thôi.
Trên bàn ăn, Tiểu Viên cũng bị kéo đến.
Bốn người một bàn.
Chu Vân Sơn ăn liên tục rồi lại hỏi chuyện của Hứa Nam Nam và nhà họ Lâm. Nghe Hứa Nam Nam và đứa con trai cả của nhà họ Lâm là người yêu thì nhíu mày.
"Đúng là nghiệt duyên mà. Sao lại cứ là làm con dâu cho nhà bọn họ chứ. Điệu bộ của lão Lâm đó, bác chả muốn nói đến."
"Thằng bé Thanh Bách đúng là không tồi, ông đừng vơ đũa cả nắm như thế chứ." Trương Văn Tú nói.
Trong lòng Chu Vân Sơn vẫn có chút ghét bỏ nhà họ Lâm. Cảm thấy nếu như Hứa Nam Nam đến sớm hơn, ông ấy sẽ có thể giới thiệu cô với thanh niên đầy hứa hẹn khác. Không nhất thiết phải làm sui gia với nhà họ Lâm.
Nhưng việc tìm người yêu là chuyện tự do của mỗi người, chẳng ai có thể nhúng tay vào. Trương Vân Sơn nói: "Được rồi, sau này người nhà họ Lâm có ức hiếp cháu, bác sẽ giúp cháu dạy bảo bọn họ."
Giúp cô dạy dỗ người nhà họ Lâm sao? Hứa Nam Nam không biết tiếp lời thế nào.
Trong lúc cô suy nghĩ phải nói gì tiếp theo thì đột nhiên thấy sắc mặt Chu Vân Sơn thay đổi, cả người phát run.
Trương Văn Tú và Tiểu Viên ăn không nổi nữa, nhanh chóng vứt đũa để đỡ lấy ông ấy.
Hứa Nam Nam cũng vội vàng đi giúp Tiểu Viên đỡ Chu Vân Sơn lên lầu.
Đợi lên đến lầu, đặt Chu Vân Sơn lên giường. Hứa Nam Nam phát hiện trên trán của ông ấy toàn là mồ hôi, người vừa rồi mới minh mẫn đó, giờ đây sắc mặt trắng bệch như mắc bệnh nặng.
Tiểu Viên đứng bên cạnh lau nước mắt.
Chu Vân Sơn đầu đầy mồ hôi trợn mắt nói: "Khóc gì hả, ông đây chưa chết được." Chẳng qua lúc nãy có hơi khó thở mà thôi.
Hứa Nam Nam nhìn dáng vẻ ấy của ông ấy cũng tưởng tượng ra được ông ấy đau cỡ nào: "Bác Chu bị bệnh phong thấp ạ?"
Trương Văn Tú vừa đổi khăn nóng đắp lên khớp chân cho ông ấy, vừa đỏ mắt nói: "Do mầm bệnh chinh chiến năm xưa để lại. Nằm bò trên tuyết cả ngày, cóng đến mức thành bệnh. Lúc đó gian khổ, không kịp thời chữa trị, bây giờ thời tiết vừa thay đổi là bệnh cũ lại tái phát."
Trên đùi của Chu Vân Sơn chẳng có miếng da nào lành lặn. Khắp nơi đều là sẹo. Mấu chốt là gốc bệnh để lại.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nam Nam trực tiếp thấy được được nỗi khổ cực của ông cha năm xưa. Không phải diễn trên ti vi, mà là sinh động bày trước mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận