Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 606

Mới sáng sớm, Hứa Nam Nam đã ngồi xe đi Thượng Hải.
Đã một khoảng thời gian từ lần cô đi Thượng Hải trước. Lần nữa đến Thượng Hải, Hứa Nam Nam thấy nơi đây có rất nhiều thay đổi. Mọi người ăn mặc hình như đã trở nên bảo thủ hơn, ai cũng mặc trang phục thanh niên và quân phục. Những kiểu áo màu sắc tươi trẻ như lúc trước giờ đã trở nên hiếm thấy.
Các đồng chí nữ cũng không uốn tóc lên nữa, người thì để tóc ngắn ngang tai, người thì thắt bím tóc, nhìn trông rất giản dị.
Hứa Nam Nam nhìn thấy những thay đổi này, trong lòng cảm giác ngập đầy cảm xúc.
Cô ghé nhà khách cô từng ở trước đó đăng ký một phòng đơn, Hứa Nam Nam ngồi trên giường ngây người ra. Nhớ đến những việc ở thị trấn và những chuyện sau này, lòng cô càng rối bời.
Ngày thứ hai, sau khi đến cửa hàng bách hóa tìm mua những thứ linh kiện cần dùng, Hứa Nam Nam nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải để trở về Nam Giang.
Sau khi trở về miền đất quen thuộc, cô mới cảm thấy bình yên trở lại. Anh Lâm nói rất đúng, sau này cô không thích hợp đi công tác nữa. Cô khẽ thở dài. Chính bởi vì biết sẽ đáng sợ như thế nào nên cô mới thấy sợ như vậy. Cảm giác sợ hãi đó khiến cho cô không có dũng cảm dám một mình ở một thành phố xa lạ.
Sau khi về khu mỏ bàn giao nhiệm vụ, Hứa Nam Nam xin nghỉ phép, mau chóng đến bộ vũ trang tìm Lâm Thanh Bách.
Những người trong bộ vũ trang đều biết Hứa Nam Nam, thấy cô đến thì báo cho Lâm Thanh Bách biết.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Thanh Bách đã vội vã chạy đến, nhìn thấy Hứa Nam Nam thì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: "Lần này về sớm thế? Anh cứ nghĩ em phải đi hơn cả nửa tháng trời kia."
Hứa Nam Nam níu lấy tay áo anh ta, khẽ nói: "Anh Lâm, kiếm một chỗ nào đó dễ nói chuyện hơn đi, em có một số món đồ muốn cho anh xem."
Lâm Thanh Bách nhíu mày lại, nhìn sang hai bên: "Theo anh đến phòng làm việc."
Hứa Nam Nam ừ một tiếng, lòng như trống đánh theo sau anh, thầm cổ vũ bản thân. Nếu như đã quyết định làm việc này thì trước sau gì cũng phải đi đến bước này mà thôi.
Vào đến phòng làm việc, Lâm Thanh Bách thuận tay đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt bồn chồn lo lắng của Hứa Nam Nam, anh cười cười rồi đi rót một ly nước ấm cho cô: "Đừng gấp, có gì thì cứ từ từ nói."
"Không thể từ từ được." Hứa Nam Nam kiên định nói, sau đó uống một ngụm nước lớn rồi để ly lên bàn trà. Lấy cái cặp vừa mang trên lưng mình ra đặt lên bàn làm việc của Lâm Thanh Bách. Đưa tay vào trong cặp lục lọi, lục ra được một xấp giấy.
Khác với những tờ giấy thô ráp hiện tại, những tờ giấy này rất trắng và mịn. Vẻ mặt của Lâm Thanh Bách thay đổi, anh cúi đầu xem kỹ nội dung trên tài liệu.
Hứa Nam Nam ở bên cạnh căng thẳng đến độ chọc rách đầu ngón tay mình.
Lâm Thanh Bách xem rất nghiêm túc và nhập tâm, giống như đã quên rằng vẫn còn có một người đang ngồi ở bên cạnh mình. Đợi khi xem được một phần ba rồi. Đôi mắt phát sáng của Lâm Thanh Bách mới ngẩng lên nhìn Hứa Nam Nam: "Những thứ này em lấy từ đâu?"
Hứa Nam Nam mấp máy môi: "Nhặt, nhặt được."
"Nhặt được?" Con ngươi đen láy của Lâm Thanh Bách nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Đúng vậy, là em nhặt được đó." Hứa Nam Nam nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của anh.
Khi lấy món đồ này ra cô cũng biết rõ là có những chuyện sẽ không giấu được anh. Những thứ này cô cũng không muốn tránh Lâm Thanh Bách để đưa cho người khác. Ít nhất là trong những người mà cô quen biết thì không có ai đáng để cô tin tưởng hơn Lâm Thanh Bách. Nhưng có một số chuyện cô không thể nói thẳng ra với anh. Ví dụ như việc bản thân cô đến từ thế giới tương lai, không phải là Hứa Nam Nam thật. Lại chẳng hạn như việc cô có một cửa hàng Taobao… Những chuyện như vậy cô không biết phải mở lời như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận