Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 649

"Lời không thể nói bừa. Sau này phải nhớ lấy. Nam Nam rất tốt, Lý Uyển, nếu như em còn nhắc tới Hỉ Mai, sau này có hối hận cũng không có ai xót em đâu."
"Không nhắc tới, không nhắc tới nữa, em không nhắc tới nữa." Thấy sắc mặt Lâm Trường Chinh khó coi, Lý Uyển cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy có phần ấm ức. Bây giờ bà ta cũng có ép Lâm Thanh Bách với Nam Nam đó tách ra đâu, chỉ là nghĩ ở cùng một khu tập thể thì ít nhiều quan tâm một chút. Sau này làm hòa được với nhà họ Tôn, vậy thì tốt biết bao.
Đợi Lâm Thanh Bách cơm nước xong lại đi ra ngoài, Lý Uyển mới không nhịn được hỏi Lâm Trường Chinh: "Lần sau trước mặt con trai anh có thể chừa cho em chút mặt mũi không?" Cho dù bà ta là mẹ kế thì cũng là mẹ.
Lâm Trường Chinh lạnh mặt nói: "Nếu như anh chừa mặt mũi cho em, sau này Thanh Bách có nhận em hay không cũng khó nói. Nghe anh, sau này bớt xen vào việc vớ vẩn đi, hãy sống thành thật. Bằng không, sau này không ai che chở được cho em cả."
Lý Uyển nghe vậy, trong lòng kinh hãi, nhớ tới rất nhiều năm trước, Lâm Trường Chinh cũng từng nói với bà ta những lời này... "Anh Lâm?" Bà ta dùng ánh mắt hỏi ông.
Lâm Trường Chinh thở dài: "Thuận theo tự nhiên đi. Bọn trẻ không sao là được."
Ở một nơi khác, Giang Bá Ân báo lại yêu cầu của Lâm Thanh Bách với cấp trên, làm dấy lên một đợt nghị luận nhỏ. Mọi người đều cười hai người này không hổ là người tuổi trẻ, nhiệt huyết, mang nặng cảm giác vinh dự.
Lập công cũng không cần thứ gì thực dụng lại đi cần một tấm bằng khen. Còn đòi bằng khen do người ấy đích thân cho.
Có điều cũng không lạ, hiện tại có ai mà không sùng bái người đó chứ.
Việc này, đương sự cũng vui vẻ chấp bút.
Ngày hôm sau, Giang Bá Ân cầm giấy khen được viết trên giấy đỏ, tự mình đưa tới nhà họ Lâm.
Giang Bá Ân đến nhà, Lý Uyển rất kinh ngạc. Người này mặc dù là thủ trưởng cũ của Lâm Thanh Bách, nhưng bình thường cũng không có tình cảm qua lại gì với Lâm Trường Chinh. Gặp mặt cũng khó mà nói được một câu, nói chi là đến cửa.
Trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng bà ta không dám lơ là. Trước kia muốn móc nối quan hệ cũng khó, bây giờ người ta tới cửa dĩ nhiên phải nhiệt tình tiếp đón.
"Không cần phiền phức, tôi đưa đồ cho Thanh Bách là phải vội về ngay." Thấy Lý Uyển cuống quýt cả lên, Giang Bá vội vàng nói.
Lâm Trường Chinh cũng nói: "Em đi nghỉ ngơi đi, bọn anh với lão Giang có chuyện muốn nói."
Đây là muốn Lý Uyển tránh đi. Trong lòng Lý Uyển có chút không thoải mái. Bà ta là vợ của Lâm Trường Chinh, bây giờ ông nói chuyện với người khác, mình cũng phải tránh đi, ra thể thống gì chứ?
Bà ta không tình nguyện đi lên lầu, nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn ở đầu cầu thang len lén nhìn phía bên phòng khách.
Bên này, Giang Bá Ân lấy đồ ra, trịnh trọng giao cho Lâm Thanh Bách: "Thanh Bách, như cậu mong muốn. Lão thủ trưởng cũng rất tán thưởng đồng chí này, hy vọng sau này các cậu có thể tiếp tục giữ được phẩm cách như vậy. Ngoài ra, nghe nói các cậu sắp kết hôn rồi, bên trên cũng đặc biệt đưa tới một phần quà. Đều đặt ở trong này."
Lâm Thanh Bách đứng lên, trịnh trọng chào kiểu quân đội, sau đó nhận lấy túi văn kiện Giang Bá đưa tới.
Làm xong chuyện, Giang Bá Ân đứng lên: "Được rồi, tôi phải đi đây."
Ông ta nhìn Lâm Trường Chinh: "Ông Lâm, nghe nói gần đây sức khỏe ông không tốt. Bồi dưỡng cho tốt đi, bên bộ đội không có việc, ông cứ điều dưỡng tốt thân thể. Hiện tại đất nước thái bình, không cần mấy bộ xương già chúng ta lăn qua lăn lại nữa."
Lâm Trường Chinh gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy mình lực bất tòng tâm rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Giang Bá Ân cười một tiếng, lúc này mới ra khỏi cửa.
Chờ Giang Bá Ân đi rồi, Lý Uyển mới từ trên lầu đi xuống, trên mặt có hơi mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận