Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 640

"Trước đây là không có cách nào. Nhưng bây giờ… Nói không chừng sẽ có ngày chúng ta vùng lên được." Lưu Kiến Quân có phần hơi kích động.
"Ý ông là gì? Nghe được tin tức gì rồi sao?"
"Bà đừng quản những chuyện này nữa. Không cần quản người khác trong khu tập thể nghĩ như thế nào. Những ngày tốt đẹp sau này còn ở phía sau."
"Không phải chỉ là một bộ trưởng bộ vũ trang thôi sao, tôi thấy bộ trưởng Lâm làm bộ trưởng mà đãi ngộ phúc lợi cũng có tốt hơn chúng ta là bao đâu."
"Tầm nhìn thiển cận, đây không phải là vấn đề về bộ trưởng bộ vũ trang. Trong tay ai có người, sau này người đó mới có thể làm việc." Lưu Kiến Quân nói lập lờ nước đôi. Trông thấy vợ ông ta như này, cuối cùng cũng không nói gì nhiều, lo lắng sau này hỏng việc.
Sau khi Lâm Thanh Bách đưa chủ tịch huyện Tôn đã say rượu về thì cũng đi về nhà mình. Lúc đi qua cửa nhà Lưu Kiến Quân, khóe miệng anh lộ ra chút ý lạnh.
Ngày thứ hai, người của ủy ban huyện đều biết Lâm Thanh Bách lại quay về thủ đô.
Lần này Lâm Thanh Bách không để cho Hứa Nam Nam tiễn, lo đến lúc đó cô sẽ một mình ở tỉnh lỵ. Nên anh cũng chỉ gọi cho Hứa Nam Nam một cuộc điện thoại khi sắp đi, để cô yên tâm.
Hứa Nam Nam nghe thấy Lâm Thanh Bách về thủ đô vội như vậy, trong lòng có chút mất mát. Có điều công việc bắt đầu nhiều lên, cô cũng không có tâm tư chú ý đến những chuyện này.
Nhiệm vụ học tập bên trên đưa xuống bây giờ ngày càng nhiều, hơn nữa hầm mỏ còn thường xuyên tổ chức hội nghị. Mỗi lần hội nghị đều thảo luận một vài vấn đề về tác phong làm việc.
Hình thức còn căng thẳng hơn lần họp vào đầu năm.
Ngay cả chủ nhiệm Chu ngày nào cũng lo lắng không thôi, giờ đây chồng của chủ nhiệm Chu đang làm phó hiệu trưởng của trường trung học của hầm mỏ. Học sinh của trường học gần đây hơi xao động, chồng của bà ấy phải ra tay quản mấy lần, kết quả mâu thuẫn với học sinh càng ngày càng lớn. Thậm chí có một lần trên hội nghị của hầm mỏ còn có người công khai nhắc đến, nói chồng của chủ nhiệm Chu quá chuyên chế. Đây là tội lớn. Suýt chút nữa chủ nhiệm Chu đã đánh nhau với người ta luôn rồi.
Hứa Nam Nam khuyên bà ấy mấy lần, dứt khoát bảo chồng bà ấy chuyển sang vị trí công tác khác hoặc là nhịn lại một chút. Chủ nhiệm Chu nói: "Tính anh ấy vốn đã như vậy rồi, sao dì quản được chứ. Bây giờ dì thà rằng anh ấy đến hầm mỏ đào quặng, cũng không muốn anh ấy bị người ta nói như này."
Thời điểm này có một số người luôn kiên trì với chủ kiến như vậy. Hứa Nam Nam cũng rất là bất lực. Vì để hầm mỏ ổn định hơn chút, lịch dạy học của cô cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ hy vọng công nhân của hầm mỏ làm việc và lên lớp đàng hòang, không để bọn họ có thời gian làm những chuyện không đâu.
Lịch dạy nhiều, người cũng bắt đầu bận rộn. Mới mấy ngày mà Hứa Nam Nam đã cảm thấy mình sắp gầy đi một vòng rồi. Đến ngày nghỉ phép, cô nghỉ ngơi ở nhà một ngày mới xem như là hồi phục lại được.
Sáng sớm đi làm, vừa đến cửa văn phòng, còn chưa đi vào đã nhìn thấy mấy người công nhân vây quanh cửa văn phòng. Nhìn thấy Hứa Nam Nam đến, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Chu Phương cũng đã đến, lúc này đang ôm bụng cãi nhau với người ta: "Dựa vào cái gì cô nói khám xét là khám xét hả. Cô là ai hả."
Hứa Nam Nam vừa đi vào đã nhìn thấy Hứa Mai Tử đứng ở bên cạnh bàn làm việc của cô, gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ không sợ gì hết.
Nhìn thấy cô ta, Hứa Nam Nam không hỏi có dự cảm không tốt.
"Làm cái gì vậy?" Cô đi vào đỡ Chu Phương ngồi xuống: "Bụng chị đã lớn rồi còn tức giận với người khác làm gì hả?"
Chu Phương ngồi xuống, chỉ vào Hứa Mai Tử: "Không biết cô ta nổi điên cái gì, sáng sớm đã chạy đến văn phòng ủy ban mỏ chúng ta, vừa mở cửa tiến vào đã la hét bảo nhìn thấy em giấu thứ gì đó, muốn lục soát chỗ của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận