Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 575

Bây giờ cô ấy đã lớn tuổi, không thể lên đài biểu diễn được nữa, hiếm khi còn được nhận sự thừa nhận từ cô gái trẻ, cô ấy cảm thấy mình như trẻ ra mười tuổi.
Hứa Nam Nam nói: "Bài gì cơ ạ?"
"Sóng xô trên lòng sông rộng lớn, gió đưa hương lúa hai bên bờ..." Chủ nhiệm Chu trực tiếp hát vang một đoạn, làm cho toàn bộ những người trong văn phòng hội liên hiệp phụ nữ cùng hát theo.
Mọi người cảm xúc dâng trào, mắt sáng ngời, trong mắt đều là niềm tin hướng về cuộc sống…
"Cháu có một ý tưởng." Chờ mọi người hát xong rồi, Hứa Nam Nam nghiêm túc nói.
"Ý tưởng gì vậy?" Chủ nhiệm Chu cười nói.
"Chúng ta tổ chức cho mọi người trên mỏ cùng nhau hợp xướng đi, gọi hết ba thế hệ thanh niên trung niên lớn tuổi, chúng ta tạo thành một dàn hợp xướng lớn." Những người đã lớn tuổi ấy không nên bị lãng quên. Bọn họ mới là những viên gạch nền móng đầu tiên xây dựng nên tổ quốc.
Cả khuôn mặt chủ nhiệm Chu hồng hào tỏa sáng: "Có thể được không, nhiều người quá không nghe được ai hát ra sao."
"Hợp xướng, người nhiều thì sẽ không bị luống cuống. Nói với bọn họ, không quan trọng kết quả ra sao, quan trọng là đã tham dự."
Chủ nhiệm Chu là người xúc động nhất, bởi vì lo lắng không được chọn hoặc là cảm thấy mình đã không còn trẻ, rất nhiều người đến cả ghi danh tham dự cũng không dám.
"Nam Nam, hay là như này, đây coi như là tiết mục của cháu, dì giúp cháu liên lạc ngầm. Sau đó cháu dẫn đầu mọi người cùng hát."
"Được, chỉ cần có người là được ạ." Hứa Nam Nam gật đầu.
Chủ nhiệm Chu biểu hiện vô cùng nhiệt tình về chuyện này, buổi chiều cô ấy đã trực tiếp lên thẳng tiền tuyến để liên hệ với các thợ cả lâu năm. Người trẻ tuổi thì cô ấy không lo lắng, chỉ sợ đám người lớn tuổi này không muốn lên sân khấu biểu diễn.
Hứa Nam Nam thì quay về nói tin tức này cho trưởng ban Tiêu.
Trưởng ban Tiêu lại không nghĩ Hứa Nam Nam có thể nghĩ ra được một tiết mục như vậy. Những người trẻ bình thường ai mà không muốn tỏa sáng chứ, một mình ở trên sân khấu tùy tiện hát hay múa là những ánh mắt dưới sân khấu đều chỉ tập trung về một mình người đó. Ai sẽ giống như cô gái trẻ này chứ, bỗng dưng lôi kéo một đám già trẻ cô dì chú bác lên cùng chứ.
Đây cũng là một kiểu giác ngộ tư tưởng, trầm ổn chín chắn.
"Được, việc này cứ làm như vậy, có điều Nam Nam à… Tôi có thể lên biểu diễn cùng không." Trưởng ban Tiêu lắp bắp nói.
Chị Liễu giơ tay: "Còn chị nữa."
Tiểu Trương nói: "Anh cũng muốn đi."
Lý Vĩ Minh nhìn mọi người: "Tôi và vợ tôi ở dưới sân khấu cổ vũ cho mọi người."
Hứa Nam Nam toét miệng cười: "Tất cả chúng ta cùng đi!"
Chuyện Hứa Nam Nam định tìm người cùng làm dàn hợp xướng lớn nhanh chóng được truyền đi khắp hầm mỏ.
Rất nhiều công nhân lớn tuổi đều lặng thầm dõi theo mong đợi.
Hứa Mai Tử nghe thấy tin tức này, trái lại cô ta lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi cô ta biết Hứa Nam Nam cũng sẽ tham gia, trong lòng vẫn có chút áp lực, lo lắng mình sẽ bị thua dưới tay Hứa Nam Nam.
Bây giờ xem ra không cần phải lo lắng nữa, tiết mục này tốt thì đó sẽ là công lao của mọi người. Không tốt, vậy cũng là tại do ý Hứa Nam Nam đưa ra. Không quan tâm tiết mục này tốt hay không, Hứa Nam Nam cũng không thể xuất sắc hơn cô ta được.
Hứa Nam Nam cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào. Dù sao cô cũng không muốn đoạt giải, tranh thứ hạng. Thế thì dẫn theo mọi người cùng chung vui, cho dù cuối cùng không thể lên tỉnh. Vậy cũng không sao, coi như đón năm mới vui tươi tưng bừng là được.
Cũng may việc này nhận được sự hưởng ứng rất tốt ở hầm mỏ, chủ nhiệm Chu đi tìm người, về cơ bản thì ai cũng vui vẻ tham gia. Hợp xướng, cả một nhóm người cùng nhau ca hát, có gì không dám chứ.
Rất nhanh đã chiêu mộ được ba mươi người. Theo những gì Hứa Nam Nam nói thì thanh niên trung niên người già mỗi nhóm mười người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận