Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 774

"Dù sao cũng là bạn bè lâu với nhau. Cứ thế tôi cảm thấy không thoải mái."
Hứa Nam Nam thấy cậu ta nói như thế, càng khó chịu hơn, gửi tin nói: "... Cậu làm như vậy khiến tôi cảm thấy cậu như cháu chắt của tôi đó. He he he, tôi đùa thôi."
Bên kia cả nửa ngày trời cũng không nhắn lại.
Hứa Nam Nam cho rằng đối phương đã tức giận rồi. Nghĩ cũng phải thôi, người ta là bạn của mình, lịch sự một chút mà mình đã cảm thấy người ta là con cháu của mình rồi, người ta không tức mới là lạ.
Đang chuẩn bị nói câu xin lỗi, Cổ Lỗ Sĩ đã nhắn lại: "Vừa đơ máy. Không sao, tôi không để ý đâu." Chỉ kích động nên gõ câu "Tôi đúng là thế mà" thôi, vậy mà đơ máy luôn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nam Nam biết kiểu nhắn tin này của của bọn họ cũng sẽ chết máy được.
"Cậu đang dùng máy tính à?"
Nghe có vẻ công nghệ tiên tiến quá. Hứa Nam Nam không biết bên đối phương là năm bao nhiêu, nhưng với những kỹ thuật này thì có lẽ thuộc vào những năm rất tương lai.
Cường quốc công nghệ, gánh nặng càng thêm lớn.
Hứa Nam Nam còn đợi sau khi cải cách và mở cửa sẽ đi lập nghiệp. Kết quả năm sau đã trực tiếp thông báo, bảo cô đến làm việc ở chính phủ, hơn nữa còn là bộ ngoại giao.
Nghe mình được làm việc ở nơi cấp cao như vậy, Hứa Nam Nam lo lắng cả một đêm, cô cảm thấy mình không phù hợp làm công nhân viên chức. Với chỉ số thông minh này của cô, làm công việc này hoàn toàn là có lỗi với nhân dân. Có lỗi với kỳ vọng của tổ quốc.
Lâm Thanh Bách mơ màng an ủi cô: "Đừng nghĩ nhiều quá."
Sự thật chứng minh, Hứa Nam Nam đã lo lắng thái quá. Mặc dù làm công việc cấp cao, nhưng công việc mà cô đảm nhiệm cũng bình thường, hơn nữa còn rất nhàn tản. Mấy cái lên tiếng trong hội nghị, đi thăm hỏi giao lưu nước bạn gì đấy, chẳng liên quan gì đến cô cả. Rảnh rỗi đến mức khiến Hứa Nam Nam cảm thấy mình như đang ăn không ngồi rồi.
Đương nhiên khi ra bên ngoài thì tên tuổi vẫn khiến người ta trầm trồ. Vì danh tiếng này, Hứa Nam Nam quyết định phải làm cho nên sự. Cô tin tưởng vào bản thân, mặc dù mình chẳng giỏi giang gì, nhưng đổi lại vô cùng nghiêm túc, vẫn xứng đáng với tiền lương được phát.
Thế là năm sau, Hứa Nam Nam bắt đầu chạy ngược chạy xuôi.
Hứa Nam Nam quyết tâm tu chỉnh lại thứ ngoại ngữ đã từng vứt bỏ. Ngoại ngữ của Lâm Thanh Bách rất tốt, buổi tối sẽ phụ đạo cho cô. Thầy Hạ biết được cô muốn học ngoại ngữ, số lần về mỗi tháng cũng nhiều hơn, còn lập ra kế hoạch học tập cho cô.
Ngoài việc khắc khổ học tập, bản thân cô còn lấy mình ra làm ví dụ thực tế về mặt trái để giáo dục ba nhóc con ở nhà.
"Thấy không hả, lúc trẻ không nỗ lực, về già khổ vạn phần. Mẹ của các con bởi vì trước kia không nỗ lực học tập nên bây giờ lớn tuổi rồi còn phải khổ cực học hành. Các con xem mẹ người ta trang điểm xinh đẹp thế kia, còn mẹ thì mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc các con, còn phải học hành, có phải khổ không hả. Con đừng có học theo mẹ nghe không, tuổi nhỏ phải biết quý trọng cơ hội mà học cho giỏi, lớn rồi mới có thể chơi bời thỏa thích."
Bọn trẻ nghe đến ngơ ngác.
Nhị Bảo nói: "Cô nói con học giỏi rồi, chú hai cũng bảo con sau này có thể trở thành nhà khoa học."
Tam Bảo buồn rầu nhìn đầu ngón tay. Cô giáo mầm non không dạy gì cả thì cậu bé học gì đây. Chẳng lẽ học chơi sao?
Đại Bảo lôi khẩu súng đồ chơi ra nói: "Ông của con nói, cha con nhập ngũ lúc mười lăm tuổi, ông bảo con là mầm tốt, sau này có thể đi lính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận