Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 528

Lâm Thanh Tùng lo lắng Hứa Nam Nam có gánh nặng trong lòng, cậu ta giải thích.
Hứa Nam Nam bình tĩnh gật đầu.
Nói thật ra, khu tập thể quân đội này trừ cái cửa bên ngoài trông uy nghiêm ra, bên trong cũng trông rất yên bình. Những căn nhà bên trong không hề có vẻ gì là sang trọng khí phái quá, dù sao thời buổi bây giờ cũng khí phái không nổi. Nên khi Hứa Nam Nam nhìn căn nhà hai tầng lầu này, cô cũng không cảm thấy quá quý phái hay khó với tới gì cả.
Thấy cô như vậy, Lâm Thanh Tùng nhướng mày, thầm nghĩ chị dâu của cậu ta còn nhỏ tuổi mà đã mạnh mẽ như vậy rồi.
Lâm Thanh Bách nắm tay Hứa Nam Nam đi vào trong nhà.
"Cha mẹ, anh trai và chị dâu đã về rồi."
Lâm Thanh Tùng ở phía sau hô to.
Rất nhanh, cánh cửa kiểu phương Tây được mở ra. Lý Uyển mặc quân trang dày, ánh mắt thẳng tắp nhìn mọi người, bà ta cười nói: "Thanh Bách đã về rồi đó à."
"Anh Thanh Bách."
Lâm Thanh Bách đang dẫn Hứa Nam Nam vào nhà thì sau lưng Lý Uyển bỗng ló ra một cái đầu. Tóc ngắn, gương mặt trái xoan, mặt mũi thanh tú, trông khoảng hai mươi.
Hứa Nam Nam sửng sốt, nhìn Lâm Thanh Bách.
Kết quả Lâm Thanh Bách chỉ gật đầu rồi trực tiếp dắt Hứa Nam Nam vào trong nhà.
Lý Uyển thấy vậy, cau mày đi theo phía sau: "Thanh Bách, con thấy Hỉ Mai sao không nói câu nào."
"Không sao ạ dì Lý, chắc do vừa mới xuống tàu nên anh Thanh Bách mệt mỏi." Tôn Hỉ Mai quan tâm cười nói. Lấy dép đi trong nhà ra giúp mọi người, điệu bộ như ở nhà mình.
Lâm Thanh Bách mặt không cảm xúc nhận lấy dép trong tay cô ta, đặt trước chân Hứa Nam Nam trước. Nhìn Hứa Nam Nam đổi giày xong, anh mới thay giày của mình.
Tôn Hỉ Mai đứng bên cạnh cười: "Anh Thanh Bách vẫn giống như trước kia, thật biết chăm sóc cho người khác."
Hứa Nam Nam giật giật lỗ tai. Có ý gì, nói như thể lúc trước Lâm Thanh Bách từng chăm sóc cô ta vậy.
Lâm Thanh Bách đổi giày xong, nhếch môi dắt Hứa Nam Nam đi vào phòng khách.
Trên ghế sofa gỗ trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc quân phục đang nghiêm mặt uy nghiêm ngồi đó. Dáng vẻ nghiêm mặt này giống Lâm Thanh Bách đến sáu phần.
"Cha." Lâm Thanh Bách đi tới gọi một tiếng rồi cầm tay Hứa Nam Nam giới thiệu: "Đây là Nam Nam."
Hứa Nam Nam vội vàng chào hỏi: "Cháu chào chú."
"Ừ." Lâm Trường Chinh chỉ nhìn Hứa Nam Nam một cái rồi lại đưa mắt nhìn Lâm Thanh Bách. "Năm nay về nhà sớm vậy, con không định ăn tết ở nhà à?"
Lâm Thanh Bách gật đầu: "Con định ăn tết ở bên Nam Giang. Có lẽ sang năm con cũng không về nữa."
"Anh Thanh Bách, anh không trở lại ăn tết ạ? Sang năm anh cũng không trở về sao?" Tôn Hỉ Mai kinh ngạc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Bách: "Không phải anh định ở bên kia mãi đó chứ, cha em nói anh ở trong quân đội tốt lắm, sao anh không trở về."
Thấy Tôn Hỉ Mai ngồi gần anh như vậy, Hứa Nam Nam cũng trợn tròn hai mắt. Cô dịch sang bên cạnh một chút. Sau đó cho Lâm Thanh Bách một ánh mắt.
Lâm Thanh Bách cười cười, dứt khoát đứng dậy, ngồi sang phía còn lại của cô. Giờ biến thành Hứa Nam Nam ngồi ở giữa hai người.
Phía đối diện, Lâm Trường Chinh nhướng mày, bình tĩnh đánh giá lại cô gái nhỏ ngồi cạnh con trai mình. Cô gái này có vẻ cũng không lớn lắm nhưng trông cũng là khôn ngoan. Ông rũ mắt xuống: "Ăn tết không về đây cũng được, nhưng kết hôn dù sao cũng phải về đây tổ chức chứ."
Lâm Thanh Bách nói: "E là không được, con định làm ở Nam Giang luôn, đi qua đi lại cũng vất vả."
"Kết hôn gì chứ." Lý Uyển cười híp mắt đi tới. Lại nhìn Hứa Nam Nam: "Tuổi tác còn nhỏ như vậy mà bàn chuyện kết hôn cũng không hợp đâu. Anh Lâm, anh gấp làm gì."
"Anh không gấp, sợ có người gấp thôi." Lâm Trường Chinh mặt không chút thay đổi nói.
Mặt Lý Uyển cứng đờ, cười nói: "Được rồi, con vừa mới về nhà, nói những thứ này làm gì. Mau đi ăn cơm thôi, cơm nước xong rồi nói sau." Nói xong, bà ta xoay người gọi Tôn Hỉ Mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận