Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 822

Thấy anh cả và thằng ba đều coi cậu ta như người ngoài, đứa cháu thứ hai cảm thấy bị xem thường, dứt khoát bĩu môi ngồi trên sofa không nói chuyện nữa, thấy không ai để ý đến mình thì bật khóc: "Tôi biết mấy người đều không thích tôi mà, ông nội thì thích anh cả, bà nội thì thích thằng ba, chỉ có tôi là đứa trẻ không được ai thích cả. Còn bị cha đuổi ra khỏi nhà, sao số tôi lại khổ như vậy chứ. Chao ôi, tôi đã làm gì mà sao phải khổ như thế này. Hu hu hu."
Anh cả và cậu ba lập tức tối sầm mặt mày.
Chưa từng thấy ai mặt dày như thế này, được hời mà còn khoe mẽ. Cả nhà họ Lâm chỉ có cuộc sống của cậu ta là thoải mái nhất, muốn làm gì thì làm. Còn cho rằng ai cũng có số tốt như cậu ta chắc.
Bó tay, ai biểu bà nội nói rồi, người nhà họ Lâm quá vất vả, chung quy phải có một người sống yên vui hưởng hạnh phúc. Thế nên thằng hai thối này mới yên tâm thoải mái ăn uống chơi bời, ngay cả chú nhỏ cũng chịu khổ lập nghiệp rồi, còn cậu ta lớn như vậy mà vẫn ở nhà ăn bám cha mẹ.
Đến lúc này hai anh em cũng không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Cậu hai khóc một hồi, thấy không ai quan tâm đến cậu ta, lập tức bĩu môi, duỗi chân đá cậu ba một cái: "Thằng ba, chỗ em có đồ đạc gì tốt không, anh lấy về tặng bà nội. Bây giờ anh không dám mua thứ gì ở bên ngoài, những thằng khốn đó gài anh chẳng khác gì đứa nhà giàu ngu ngốc. Lỡ như bị người ta lừa mua thứ gì trở về, anh lo là bà nội sẽ bị anh chọc cho nhập viện mất."
Đối với hành vi vô lại của cậu ta, Hoài Cổ đành hết cách, nghĩ ngợi một lát mới đề nghị: "Em biết một cửa hàng Taobao, cửa hàng đó có đồ tốt, chẳng qua chủ tiệm từ chối bán."
"Hi hi, cửa hàng Taobao mà còn có đồ không muốn bán sao? Cửa hàng nào vậy, nói cho anh, anh mua quách cửa hàng đó luôn."
Cậu ba giật giật khóe miệng, nói tên cửa hàng cho cậu ta, rồi dặn dò: "Cư xử đàng hoàng chút nhé." Tính tình của chủ tiệm rất lập dị, cậu ta cảm thấy anh hai không dễ gì mua được đâu.
Vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ, ba thế hệ nhà họ Lâm ở trong cùng một căn phòng.
Tuy mời rất nhiều người ngoài, nhưng có thể vào sảnh trong đều là một số người khá thân thiết.
Ngoài hai người em gái của Hứa Nam Nam, còn có người thân trong nhà của bà.
Thấy Hứa Nam Nam ngồi được con cháu vây quanh giống như lão thái quân, vẻ mặt Hứa Linh đầy sự ngưỡng mộ: "Nhìn chị của em kìa, cuộc sống muôn màu làm sao."
Tiểu Mãn cười dịu dàng: "Bảo em sinh thêm mấy đứa nữa, em lại bảo không sinh."
Lúc đó sau khi Hứa Linh kết hôn, bà ấy chỉ sinh một cô con gái, gia đình chồng bảo bà ấy sinh thêm một đứa nữa nhưng bà ấy không bằng lòng. Bởi vì tính tình mạnh mẽ của bà ấy, lại thêm có nhà mẹ đẻ góp sức, gia đình chồng cũng không dám nói gì. Bây giờ con gái đã thay thế sự nghiệp của bà ấy, bà ấy giờ cũng nghỉ hưu để đi du lịch vòng quanh thế giới, cuộc sống rất thoải mái. Một người đã hơn sáu mươi tuổi mà nhìn giống như mới bốn mươi năm mươi tuổi thôi.
"Chị tưởng là ai cũng giống như chị cả sao, một đứa dạy dỗ đã đủ vất vả rồi, nếu như sinh ra đứa phá của thì tâm huyết cả đời này của em chẳng phải lãng phí cả sao."
Tiểu Mãn mỉm cười, lại nói chuyện với con trai và con gái bên cạnh. Con gái của bà ấy giờ đang làm việc trong bộ quốc phòng, con trai thì bên chính trị, bây giờ đang làm khá tốt.
Bắt đầu tiệc mừng thọ, người nhà họ Lâm chúc thọ Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam kéo tay Lâm Thanh Bách, ngồi ở ghế đầu tiên, nhìn con cháu chúc những lời phúc lành, tặng bà những món quà được dày công chuẩn bị.
Đại Bảo và vợ tặng cho bà một bản chữ được thêu trên gấm Tô Châu, ghi chép lại mọi chuyện lớn nhỏ mà nhà họ Lâm đã trải qua những năm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận