Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 468

"Mua, đương nhiên phải mua rồi." Ngụy Tiểu Đông cười toe toét. Đây là bút bi đó.
Một bao đồ này tốn mất mười tám đồng, và mười cân phiếu lương thực. Ngụy Tiểu Đông cầm lấy tiền và phiếu lương thực, thấy Hứa Nam Nam phải đi, vẫn không thể nào mà ngăn được suy nghĩ trong lòng: "Gì ấy nhỉ, này đồng chí, những đồ này cô phải giữ cẩn thận đấy. Hiện giờ trong nhà không một ai dám bày thứ này cả, ai biết bên trên lúc nào sẽ… Dù sao thì cô chú ý một chút nhé."
Người ta tốt bụng tặng đồ cho cậu ta, cậu ta không thể nào mà nhìn họ nhảy vào trong biển lửa cả.
Hứa Nam Nam nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ, sau đó cười: "Đồng chí, cậu là một người tốt."
Rời khỏi con hẻm, trong lòng Hứa Nam Nam không thể nào giấu nổi sự vui mừng. Nếu như đổi lại là người không tử tế, có lẽ còn ước rằng cô sẽ tiêu tiền như rác mua thêm nhiều chút cơ.
Hứa Nam Nam cảm thấy bản thân mình là người không tốt. Chỉ mong Ngụy Tiểu Đông sau này không hối hận là được.
Thứ hai còn phải đi làm, không thể nào mà qua đêm lại ở tỉnh lỵ được. Sau khi làm xong việc, Hứa Nam Nam nhanh chóng bắt chuyến xe cuối cùng để về Nam Giang.
Trên đường đi, Hứa Nam Nam nhắm mắt lại, bước vào bên trong Taobao, phân loại những đồ mà cô vừa mua được rồi đặt vào trong đó.
Sau đó viết nội dung được viết ở trong giấy viết lên bên trên chỗ miêu tả hàng hóa.
Qua một hồi, tiếng ting ting lại vang lên.
Tôi Là Cậu Hai : "Cô chặn tôi rồi sao?"
Nhìn thấy tên này, suýt chút nữa thì Hứa Nam Nam không nhịn được mà hộc máu. Từ lần trước sau khi tên cậu Hai nói đề nghị việc làm ăn với cô là cô đã chặn tên cậu Hai này rồi, không muốn nhận tin nhắn của cậu ta nữa.
Là chủ tiệm mà chặn khách hàng của mình, Hứa Nam Nam cảm thấy bản thân mình rất là tự do phóng khoáng.
Giờ xem ra, tên này không biết là thay đổi tài khoản thế nào mà lại nhảy ra đây được.
Tôi Là Cậu Hai: "Ôi trời, chẳng phải là chỉ bị lừa một lần thôi sao, tôi đã bị lừa bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa, lần trước tôi lấy đồ của cô cũng có hời gì đâu kia chứ. Đồ đó của cô không biết có phải là đào ra từ trong đất không nữa, tôi thấy tà môn ghê luôn ấy. Từ sau khi mua món đó tôi cứ xui xẻo mãi thôi. Không biết là gặp bao nhiêu là khổ nạn. Chỉ là muốn là xem bên chỗ cô có đồ gì hợp để mua vài thứ về làm quà không ấy mà."
Điển hình của kiểu đã được hời rồi còn khoe mẽ.
Hứa Nam Nam gửi đi hai từ ha ha, rồi lại tắt khung thoại.
Vừa nói chuyện xong với bên này, bên kia lại có tin nhắn.
Cổ Lỗ Sĩ: "Cô lại lên hàng mới rồi sao? Nguồn hàng dồi dào thật nhỉ. Người khác bán đồ cổ thì bán từng cái một, còn cô thì bán thành bộ."
Hứa Nam Nam vừa định chuẩn bị gửi tin nhắn qua thì Cổ Lỗ Sĩ lại gửi thêm một tin nữa: "Địa chỉ này của cô là giả phải không?"
Hứa Nam Nam ngẩn người, xem lại địa chỉ của mình, chính là địa chỉ mà trước khi cô đến đây thời đại này, không sai mà.
Ừ, nhưng bây giờ thì đúng là giả đấy.
Cổ Lỗ Sĩ: "Tôi có tìm ở trên mạng, căn bản là không có khu mà cô nói. Địa điểm chỗ đó là công viên sinh thái."
Hứa Nam Nam nhìn thấy tin nhắn này, đầu óc trở nên trống rỗng. Thật ra cô vẫn luôn muốn biết đối phương có phải là người thuộc thế kỷ hai mươi mốt không. Nhưng không biết có phải là hạn chế gì không, mỗi lần cô gửi câu hỏi qua đó thì luôn không thể nào gửi được, cho nên cô cũng không hỏi nữa.
Bây giờ theo ý nói của người này, chẳng lẽ là đối phương không phải là người của thế kỷ hai mươi mốt sao? Hay là, là một thế giới khác? Nhưng có vẻ không giống lắm. Cổ Lỗ Sĩ đang ở Thượng Hải mà, hơn nữa lần trước Cổ Lỗ Sĩ còn nói đến một con đường đồ cổ ở Thượng Hải, đó đều là thế giới mà cô quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận