Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 358

Lý Tĩnh, tôi đây nói cho cô một câu, cô mà còn làm ầm ĩ nữa, chúng ta khỏi cần sống ở khu hầm mỏ, về quê cày cấy hết luôn đi!"
"Anh, anh đừng có dọa tôi." Lý Tĩnh không tin.
"Trước đó có người gây sự ở cửa hầm mỏ, quản lý mỏ đã nói rồi. Nếu người nhà gây phiền phức, vậy đuổi về nhà cho làm ĩ đủ luôn. Cô muốn làm loạn thì cứ việc, ầm ĩ đến mức tôi không thể ở lại hầm mỏ nữa là tốt nhất." Hắn ta đã chịu đựng đủ những tháng ngày này, chỉ muốn trải qua cuộc sống yên bình như trước mà mà khó vậy sao. Lý Tĩnh giờ như bị trúng tà, cả ngày không phải chuyện hộ khẩu thì chính là nhà ở. Chả ai để cô ta thiếu ăn thiếu mặc, sao phải vặn vẹo như vậy chứ.
Bị Hứa Kiến Sinh nói như vậy, trong lòng Lý Tĩnh cũng bắt đầu thấy chột dạ.
Nếu Hứa Kiến Sinh thực sự bị cô ta quậy phá đuổi về, đừng nói về quê làm ruộng, bà cụ có khí còn lấy mạng cô ta mất.
Chỉ là con bé kia, con nhóc mất dạy kia... Coi như nó gặp may!
Hứa Nam Nam cũng mặc kệ việc chia nhà của Lý Tĩnh. Sau khi trở lại văn phòng, cô lập tức xin trưởng ban Tiêu nhiệm vụ đi công tác.
Gần đây Lý Vĩ Minh cùng đi ra ngoài công tác. Tiểu Trương cũng đi ra ngoài lượn một vòng. Chỉ có chị Liễu vì chăm sóc người nhà nên rất ít khi ra ngoài. Trưởng ban Tiêu nghĩ thấy việc nữ đồng chí ít đi ra ngoài mới tốt, đặc biệt là trước đó ở huyện Nam Giang xảy ra vụ việc đánh người gây thương tích. Cho nên vẫn luôn lo lắng về việc để Hứa Nam Nam đi ra ngoài, nên chưa bố trí nhiệm vụ cho cô.
Không nghĩ rằng đồng chí này thực sự rất nhiệt tình, lại tự mình chạy đến xin nhiệm vụ đi công tác.
"Mấy nhiệm vụ phụ cận đây đã phân chia xong hết rồi, Tiểu Lý và Tiểu Trương đều ôm hết rồi, tạm thời đúng là không có nhiệm vụ nào hợp với cô cả."
Hứa Nam Nam bỗng nghe thấy từ trọng điểm: "Không còn ở gần đây, vậy xa một chút cũng được ạ."
Chưa từng thấy ai có thái độ tích cực như vậy, cố chấp đối với công việc thế này. Trưởng ban Tiêu cảm khái không ngừng, lúc trước không nhìn sai người, không những kết quả cuộc thi rất tốt, thái độ làm việc cũng không có gì để nói. May mắn đoạt được đến đây rồi, không vớ bở cho bên công đoàn.
"Được, lần này vẫn là đi Thượng Hải. Chọn mua một số lượng lớn đồ bảo hộ lao động."
Công nhân ở hầm mỏ rất nhiều, thứ này tiêu hao nhanh. Hiện tại vật tư công nghiệp quốc gia rất khan hiếm, nếu đợi đơn vị anh em bên trên phát xuống không biết phải chờ đến tháng năm nào nữa. Cho nên vấn đề này nếu có thể tự mình giải quyết thì nên cố gắng tự mình giải quyết thôi, không làm phiền người khác.
Thượng Hải là thành phố lớn, bên đó vật tư phong phú. Bình thường những lần thu mua số lượng lớn như vậy đều phải đến đó.
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy phải đi đế Thượng Hải, ánh mắt sáng rực lên.
Thượng Hải quá tuyệt, bên đó từ trước đến nay đều nhiều kẻ lắm tiền, nhiều tiền đồng nghĩa với có nhiều của báu, tỷ lệ trúng thưởng lại càng lớn. Món đồ gia truyền lần trước cũng là lấy được từ bên đó.
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó!" Hứa Nam Nam ý chí dâng trào.
Lúc tan tầm buổi chiều, Hứa Nam Nam kích động chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc, sáng mai sẽ ngồi tàu hỏa xuất phát.
Vừa ra đến cửa hầm mỏ đã nhìn thấy cảnh sát Tôn đang ở bên kia nói chuyện với Vệ Quốc Binh. Anh chàng còn cười rất vui vẻ, nhìn có vẻ rất biết nói chuyện đấy.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam đi đến, anh ta ngừng nói lại.
"Đồng chí Vu Nam Nam, cô tan làm rồi thì chúng ta về thôi." Cảnh sát Tôn chậm rì rì nói.
Sau đó tay lại bắt đầu vô ý thức đưa lên đầu.
Hứa Nam Nam thấy vậy chợt cảm giác da đầu mình cũng có hơi ngứa.
Đây là ý gì chứ, không phải vừa mới nói chuyện rất vui với chú Vệ à, sao cô vừa đến đã lại gãi đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận