Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 405

Nhớ đến chuyện ăn cơm hôm nay, nên hôm qua anh cố tình đến nông thôn tìm đồng hương thu thập nguyên liệu, kết quả là chỉ bắt được một con cá. Hết cách, Lâm Thanh Bách chỉ có thể đi vào bên trong rừng tìm kiếm. Thế mà vận may không tồi, đem về được một con gà lôi. Nguyên liệu tốt phải tìm đầu bếp tốt, Lâm Thanh Bách nhớ đến một số người đặc biệt mà từ sau khi đến Nam Giang tìm hiểu, anh nhớ ngay đến vị đầu bếp này.
Hứa Nam Nam vừa húp một ngụm canh, quả nhiên là vừa thơm vừa ngọt.
Lại nhìn chằm chằm vào đùi gà to. Hai cái… mỗi người một cái! Hứa Nam Nam không khách sáo nữa, trực tiếp chia hai cái đùi gà.
Lâm Thanh Bách nhìn cái đùi gà trong bát mình thì nở nụ cười, gắp nó lên cắn ăn. Nhìn miệng của Hứa Nam Nam dính đầy dầu mỡ, anh ăn càng vui vẻ hơn.
Một lát sau, thím lớn tuổi lại bưng lên một con cá hấp. Bên trên rắc vài miếng hành lá, mở bụng con cá ra, bên trong là gừng và tỏi.
Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, mềm đến nỗi không kịp cắn thì đã tan ra. Đôi mắt của Hứa Nam Nam sáng lên, đặt cái đĩa trước mặt Lâm Thanh Bách: "Anh Lâm ăn món này đi, món này ngon lắm."
"Ừm." Lâm Thanh Bách gắp một miếng lưng cá.
Sau bữa ăn, Hứa Nam Nam no đến mức không đi nổi nữa. Tay nghề của đầu bếp tuyệt vời quá. Đó không phải là hương vị nhờ vào gia vị như trong tương lai. Mà đây là hương vị thơm ngon được bảo toàn chân chính.
Ngon quá đi mất.
Lại nhớ đến lần này đã nói là mình mời khách, kết quả vậy mà lại ăn của Lâm Thanh Bách.
"Anh Lâm, em lại nợ anh một bữa rồi." Mỗi lần muốn trả thì lại cảm thấy như mình càng ngày càng nợ nhiều… vậy thì biết bao giờ mới thanh toán xong đây.
Lâm Thanh Bách chậm rãi uống trà sau bữa ăn: "Không sao đâu, sau này còn có cơ hội mà."
Lúc ăn cơm xong thì thời gian vẫn còn sớm, hiếm khi ra ngoài chơi, hai người bèn đi dọc bờ sông hóng gió. Lúc này nước sông vẫn chưa bị ô nhiễm, nước sông chảy siết, cành dương liễu lả lướt trong gió. Ánh mặt trời chiếu lên những gợn sóng lăn tăn.
Hứa Nam Nam đến Nam Giang đã lâu, nhưng chưa từng đến đây chơi, cũng không biết Nam Giang lại có phong cảnh đẹp thế này.
Trên đường về nhà, Hứa Nam Nam vui quên lối về: "Anh Lâm, hôm nay em rất vui, vui đến nỗi ngày mai cũng không muốn đi làm nữa. Anh không biết đâu, trong hầm mỏ chúng em mới có người mới đến, tên cậu ta chỉ khác tên anh một chữ. Mà tính cách thì lại khác xa, cứ kiểu cực kỳ làm thân ấy anh. Mình không muốn nói chuyện với cậu ta mà cậu ta cứ phải muốn nói chuyện với mình."
'Két' một tiếng, xe dừng lại.
Lâm Thanh Bách chống chân xuống đất, quay đầu lại hỏi: "Người đó tên là gì?"
"Lâm Thanh Tùng. Chỉ khác tên anh một chữ thôi, thật sự uổng phí cho cái tên cậu ta."
Buổi tối, Lâm Thanh Tùng đi chơi về nhà thì thấy anh trai cậu ta đang bắt chéo chân, ngồi trước bàn đọc sách.
"Anh."
Lâm Thanh Tùng gọi một tiếng. Vừa muốn hỏi xem anh trai cậu ta sáng nay đã đi đâu, thì thấy anh trai quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, đầy sự đánh giá.
Nhìn lên nhìn xuống mấy lần rồi mới thu lại ánh nhìn.
Lâm Thanh Tùng bị nhìn đến có phần toát mồ hôi lạnh.
Anh trai bị làm sao thế? Cả ngày hôm nay mình rất thành thật mà, bởi vì chuyện của đồng chí Vu Nam Nam mà cậu ta cũng không đi lêu lỏng với thằng nhóc Lưu Hồng Quân nữa. Vậy mà anh trai lại tỏ ra như muốn ăn thịt người vậy.
Cẩn thận từng li từng tí bước qua, Lâm Thanh Tùng vừa chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh trai: "Thanh Tùng, em ở đây chắc không lâu, có một số việc nên cân nhắc toàn diện, đừng chỉ quan tâm đến bản thân mà không quan tâm đến người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận