Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 411

"Cán sự Vu, cô được đề tên bảng vàng rồi nhé." Lâm Thanh Tùng mặc một bộ quần áo lao động màu xanh, đứng một bên nói. Có vẻ như để giả trang cho có văn hóa, cậu ta còn mang mắt kính.
Hứa Nam Nam nhìn thấy cậu ta thì không còn hứng thú xem bảng tuyên truyền nữa, quay người đi về phía cửa mỏ. Lâm Thanh Tùng cũng đi theo sau cô. Cậu ta cảm thấy hiểu lầm của mình phải được giải thích rõ ràng.
Hứa Nam Nam lười để ý đến Lâm Thanh Tùng, cũng không quan tâm cậu ta ở bên cạnh đang nói gì, bước đi từng bước lớn, nhanh chóng rời khỏi mỏ.
Ra khỏi mỏ, Lâm Thanh Tùng vẫn còn đang nói luyên thuyên không nghỉ. Cậu ta giải thích mình và Hứa Hồng không có quan hệ gì, cậu ta quen biết với người yêu của Hứa Hồng, rồi ăn mấy bữa cơm với người ta. Rồi đột nhiên cậu ta cảm thấy càng giải thích thì càng có vấn đề. Không có quan hệ tốt, sao lại đi ăn cùng nhau chứ. Có quan hệ tốt với người yêu của người ta, còn không phải là có quan hệ tốt với Hứa Hồng sao?
Lâm Thanh Tùng cũng không hiểu sao mình lại chui vào ngõ cụt rồi.
Cậu ta đang vỗ đầu nghĩ cách gỡ rối thì nhìn thấy Hứa Nam Nam bỗng nhiên bước nhanh hơn.
"Ê, sao cô lại chạy… anh trai?" Lâm Thanh Tùng vừa muốn đuổi theo cô thì nhìn anh trai cậu ta mặt tràn đầy ý cười đứng ở bên đường, còn cán sự Vu vừa mới không thèm để ý đến cậu ta đã cất bước chạy nhanh đến chỗ đó.
Sau đó anh trai cậu ta liếc cậu ta một cái, rồi lên xe đạp. Cán sự Vu cũng cười tít mắt ngồi lên xe.
Đây, đây là tình huống gì vậy?
"Anh Lâm, sao hôm nay anh lại đến đây, nhưng may mà anh đến đón em, nếu không em phải bị tên kia bám theo mất." Xe ra đến đường lớn trên thị trấn, bỏ xa Lâm Thanh Tùng không thấy tăm hơi, Hứa Nam Nam mới vui mừng nói.
Lâm Thanh Bách cũng dừng xe và chống chân trái xuống đất: "Người mà em bảo bám theo em chính là người vừa rồi?"
Hứa Nam Nam sợ Lâm Thanh Bách chống chân mệt nên nhảy hẳn khỏi xe, cô kéo phẳng quần áo của mình: "Chính là cậu ta, cũng không biết em gặp vận xui gì, trước kia lúc đi công tác ở Thượng Hải đã gặp một lần, không ngờ sau khi trở về lại vẫn gặp được cậu ta."
Hiện giờ Hứa Nam Nam không xem Lâm Thanh Bách là người ngoài nữa, những chuyện phiền lòng mà cô gặp phải ở hầm mỏ không tiện kể cho bà Vu và mọi người lại có thể nói với Lâm Thanh Bách. Đều là người trẻ tuổi, những chuyện này có thể đồng cảm với nhau.
"Nam Nam, có chuyện này anh không thể giấu em." Lâm Thanh Bách nói với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?" Sắc mặt căng thẳng của anh khiến Hứa Nam Nam hơi hồi hộp.
Lâm Thanh Bách thở dài: "Người vừa rồi… là em trai của anh."
"Hả?!" Hứa Nam Nam trợn mắt há hốc mồm. Lâm Thanh Bách… Lâm Thanh Tùng… Tên giống nhau như vậy, cô nên đoán ra từ sớm mới phải. Chỉ có điều hai anh em này khác nhau quá nhiều, vẻ ngoài không giống nhau, tính cách càng cách xa vạn dặm…
Người như tên vuốt tóc ngược đấy mà lại là em trai của anh Lâm.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thanh Bách không giống như đang đùa.
Cô có hơi mất tự nhiên, trước đó còn chê bai em trai của anh Lâm hết mức trước mặt người ta. Sớm biết như thế thì đã không than phiền với anh ấy rồi.
Thảo nào anh Lâm nghiêm túc như vậy. Nếu có người nói xấu Tiểu Mãn trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ đáp trả lại.
Nhìn bộ dạng đầy vẻ rối rắm của cô, Lâm Thanh Bách cong miệng cười, nghiêm túc nói: "Anh không có ý trách em, thật ra hôm ấy khi em nói tên của Thanh Tùng với anh, anh đã cảm thấy có lẽ là nó, vì thế hôm nay anh cố tình đến xem thử. Không ngờ lại là nó thật… Con người nó tính tình không xấu, chỉ là có phần thích trêu ghẹo bạn nữ. Từ nhỏ đến lớn, các cô gái trẻ trong khu tập thể của bọn anh đều bị nó ghẹo qua một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận