Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 515

Cô ta định chờ đến lúc bọn nhỏ đi học, Hứa Kiến Sinh bắt đầu làm việc, cô ta sẽ đến ủy ban huyện ngồi tiếp. Đi lại nhiều, qua lại thường xuyên thì không phải sẽ thành thân quen sao? Sau này thuận tiện lại quen biết được vợ của mấy người cục trưởng, chủ tịch huyện, thư ký gì đó, thế rồi cô ta cũng sẽ hoà nhập vào trong giới này.
Sau này có muốn nhờ người khác giúp đỡ làm gì đó, không phải sẽ chỉ là chuyện đơn giản và dễ dàng thôi sao.
Đến lúc đó cô ta sẽ được ăn lương thực hàng hoá, không cần nhìn sắc mặt ai.
Hứa Kiến Sinh nhìn nụ cười trên mặt cô ta, cơn tức trong lòng càng thêm khó nhịn. Đợi Hứa Long Hứa Lỗi đi ra ngoài, Hứa Linh cũng ăn xong rồi, hắn ta thúc giục Hứa Linh đi học.
Bọn trẻ đi rồi, hắn ta mới đặt đũa xuống, sầm mặt nhìn Lý Tĩnh: "Cô đến ủy ban huyện à?"
Lý Tĩnh cầm đũa lên gắp đồ ăn, sau đó mỉm cười như không có việc gì: "Không phải em đi giúp Hồng Hồng móc nối tình cảm đó sao."
"Có phải trận đánh của Kiến Hải còn nhẹ không?" Hứa Kiến Sinh lạnh nhạt nói.
"Anh Hứa, anh có ý gì?" Trận đánh Hứa Kiến Hải đã trở thành ác mộng của cô ta. Sao anh Hứa lại nhắc đến chứ.
"Tôi có ý gì, khó khăn lắm mới định được chuyện của Hứa Hồng, cô không nên xen vào nữa. Mà cô đã nói gì với người ta? Có phải cô đã khoe khoang về người yêu của Nam Nam không? Lý Tĩnh ơi Lý Tĩnh, rốt cuộc trong lòng cô có chút lòng tốt nào với mấy đứa nhỏ không. Đối tượng của Nam Nam cũng chỉ là người yêu mà thôi, còn chưa kết hôn mà cô đã dùng tên tuổi của người ta rồi, nếu người ta biết thì sẽ nghĩ Nam Nam như thế nào."
Giọng nói của Hứa Kiến Sinh có hơi kích động. Gia đình bọn họ thế này, Nam Nam còn nhỏ tuổi, khó khăn lắm mới tìm được người yêu tốt như vậy, gia đình đã không giúp được gì, sao phải đi kéo chân sau nó chứ. Uổng công lúc trước hắn ta còn tưởng rằng Lý Tĩnh thật lòng hy vọng Nam Nam về sống với họ, thì ra là cô ta nhìn trúng điều kiện của người yêu Nam Nam.
Lý Tĩnh nghe hắn ta chỉ trích, tủi thân đỏ mắt: "Thì sao, con bé vốn dĩ là con gái em, người yêu của con gái em, sao em không thể nhắc đến chứ."
"Con bé đã không phải con gái cô từ lâu rồi!" Hứa Kiến Sinh hung hăng đập bàn. "Lý Tĩnh, tôi nói cho cô biết, nếu cô lại làm loạn nữa thì tôi sẽ để cho cô về quê. Lần này là thật đấy. Cô phải cảm ơn Tiểu Linh đi, nếu không phải con bé cần mẹ chăm sóc thì bây giờ cô đã phải về quê rồi."
"Anh, anh Hứa..."
Hứa Kiến Sinh không thèm nhìn đôi mắt đỏ rực của cô ta, trực tiếp quăng đũa đi ra ngoài.
Sao trước kia hắn ta lại cảm thấy người phụ nữ này hiền huệ, cảm thấy cô ta sẽ chăm sóc gia đình, là một người vợ tốt chứ. Khi đó đúng là hắn ta bị mù mắt rồi.
Buổi chiều Lâm Thanh Bách đến đón người với tâm trạng thoải mái, đầu tóc đầu đinh được sửa soạn đầy tinh thần, áo bên trong cũng được đổi thành một chiếc áo trắng. Bên ngoài thì mặc quân phục thẳng thớm. Quả thực vai rộng eo thon, chân dài.
Hứa Nam Nam sáng mắt lên, không thay đổi sắc mặt ngồi lên ghế sau.
Nhìn quần áo quá chỉnh tề của anh, cô cũng ngại nắm lấy, thế là dứt khoát nắm lấy ghế sau.
"Hôm nay em đã nói với cha Hứa Linh, nếu người nọ lại đến ủy ban huyện thì anh nói với em một tiếng." Hứa Nam Nam nói.
"Ừ." Lâm Thanh Bách nhẹ nhàng đáp.
"Hôm nay anh đi nói chuyện đính hôn thật à?"
"Ừm."
"Có phải quá sớm rồi không?" Buổi chiều cô suy nghĩ lại, cảm thấy việc này quá đột ngột.
"Không còn sớm nữa, anh còn nhân dịp tuần này đi mua một số thứ phải dùng đến. Nhanh nhất cũng phải tuần sau, chỉ chớp mắt một tháng lại trôi qua, qua tháng mười thì lại phải bắt đầu bận rộn cho cuối năm. Chúng ta cũng không có thời gian, ăn tết lại phải vội vã trở lại thủ đô một chuyến. Đính hôn xong người khác sẽ không thể nói bậy nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận