Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 730

"Anh Lâm, em xin thề, nếu có một ngày có người biết bí mật của em, anh chính là người đầu tiên."
"Được." Lâm Thanh Bách không hề để tâm, anh cười một tiếng. Dường như không có chút mong đợi nào với bí mật này cả.
Hứa Nam Nam lúc này mới thả lỏng nhắm mắt đi ngủ.
Do trên đường nhiều tuyết, người cũng tìm được rồi, Lâm Thanh Bách lúc này không còn vội vàng nữa, lái xe cực kỳ chậm rãi. Đợi đến khi hội họp cùng bọn Chương Lỗi thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
Nhìn Hứa Nam Nam trong xe, Chương Lỗi sợ đến nỗi trợn mắt hốc mồm.
Thực sự tìm được rồi.
Hơn nữa nhìn có vẻ lông tóc toàn vẹn, một xíu chuyện gì cũng không có. Không nói đến việc bị đám đặc vụ kia nghiêm hình ép cung, ít nhất ngày tuyết rơi nhiều như vậy cũng sẽ bị cóng chứ.
Nhìn Hứa Nam Nam đang đắp áo choàng dài ngủ say, không ai làm ồn ào đến cô. Tất cả đều lên xe đi tỉnh lỵ. Bây giờ có không ít người còn đang chờ tin tức.
Có điều bây giờ điều bọn họ càng tò mò hơn là, đồng chí nữ này làm thế nào mà trốn ra được. Làm thế nào mà khiến đám đặc vụ kia bị điên. Đám đặc vụ kia đã trải qua huấn luyện, hình thức tra khảo thế nào cũng sẽ không thể làm bọn họ bị điên được, thế mà cứ không hiểu sao lại bị ép đến điên.
Hơn nữa bọn họ còn không tìm ra được trên người đám đặc vụ có dấu vết gì, cũng không phải là trúng độc.
Hứa Nam Nam ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy trần nhà màu trắng. Đèn treo trên trần nhà có vài phần phong cách kiểu u. Thời này Hứa Nam Nam còn chưa từng thấy trần nhà sang trọng như thế. Cô lập tức tỉnh ngủ, còn lo trước đó là do cô nằm mơ, mình không trốn ra được mà còn vị đặc vụ bắt được.
Cô hoảng sợ lập tức ngồi dậy. Vừa dậy, cửa ngoài đã được đẩy ra. Lâm Thanh Bách trong bộ quân phục đi vào.
"Tỉnh rồi à." Lâm Thanh Bách cười đi tới, trong tay bưng một chén cháo nóng hổi.
"Ăn một chút trước đi."
Lòng Hứa Nam Nam lúc này mới chợt thả lỏng. Cầm chén cháo rồi ăn từng thìa từng thìa một. Cô không đói, nhưng do ăn đồ ăn lạnh nên dạ dày có chút không thoải mái. Bây giờ ăn chút cháo nóng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sao anh lại tri kỷ thế cơ chứ.
Tâm trạng tốt, cô mỉm cười với Lâm Thanh Bách, lúm đồng tiền trên má hiện ra cực kỳ đáng yêu.
Lâm Thanh Bách chọc chọc lúm đồng tiền của cô, nhận lấy cái chén đặt xuống.
"Lát nữa có khả năng bọn họ sẽ hỏi em vài câu, đừng sợ. Nói cẩn thận là được rồi."
Hứa Nam Nam gật đầu, trên đường về Lâm Thanh Bách đã dặn dò cô rồi.
"Đây là đâu?" Ở Nam Giang chắc chắn không có căn nhà như thế này.
"Ở ủy ban tỉnh, chờ xử lý mọi chuyện xong xuôi, chúng ta lại quay về Nam Giang..." Anh dừng một chút, hỏi: "Em còn muốn về Nam Giang không?"
Hứa Nam Nam ngẩn người một lát, vội vàng gật đầu: "Muốn về." Cô không muốn bị nuôi nhốt nữa.
"Được, vậy thì về Nam Giang, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt." Lâm Thanh Bách nắm chặt tay.
Hai người nói chuyện một lúc thì bên ngoài có người gõ cửa. Người phụ trách vụ việc lần này cần nói chuyện với Hứa Nam Nam một lát để hiểu tình hình khi đó.
Chuyện lần này đã không đơn giản là liên quan đến một mình Hứa Nam Nam nữa, mà đã dính dáng đến không ít người. Cả việc tìm hiểu ngọn nguồn chuyện lần này và cả lần ra được đám gián điệp đang ẩn nấp, những chuyện liên quan rất rộng.
Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách đợi một lúc lâu như thế nên không còn căng thẳng như trước nữa, cộng thêm Lâm Thanh Bách đã dặn trước, trong lòng cô cũng có chuẩn bị.
Đợi đến khi vào trong phòng tiếp khách, lúc nhìn thấy ba người đàn ông trung niên cô cũng không hoảng sợ mà chỉ thận trọng hơn.
Đứng đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, mặt mũi rất phổ thông nhưng đôi mắt lại cực kỳ nghiêm khắc, không nói lời nào cũng đã rất có khí thế. Sau khi Hứa Nam Nam đi vào thì người đó thu lại khí thế của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận