Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 696

Nghe nói có một số đặc vụ học chuyên về cách quyến rũ người khác. Hứa Nam Nam chắc chắn cũng đã dùng những thủ đoạn này rồi.
Cô ta biết rất rõ kết cục của đặc vụ của địch. Nếu ai mà tiếp xúc với đặc vụ của địch cũng sẽ bị liên lụy theo.
Trong tiềm thức, cô ta muốn đi nói chuyện này với Lâm Thanh Bách. Lại nhớ tới mấy lần trước, lúc cô ta đến gặp Lâm Thanh Bách để vạch trần Hứa Nam Nam thì Lâm Thanh Bách đều không nghe, thậm chí còn tức giận, ghét bỏ cô ta. Lần này cô ta không dám đi nữa.
"Đi nói với anh Thanh Bách, anh Thanh Bách nhất định sẽ bảo vệ cô ta. Không được, không thể để người như thế gây ảnh hưởng tới anh Thanh Bách được."
Nghĩ rồi, cô ta dứt khoát đi sang bên tỉnh lỵ.
Sau khi Hứa Nam Nam và Lưu Song Song rời khỏi bệnh viện, Lưu Song Song đưa Hứa Nam Nam đi mua hai cân đường đỏ, để cô về hòa nước đường đỏ uống. Sau đó mới trở về ký túc xá ở hầm mỏ.
Nhìn đường đỏ trong tay, Hứa Nam Nam có chút dở khóc dở cười.
Cô gái này có phải quá cương trực rồi không vậy chứ.
Ừm, các tư liệu và sách trong cửa hàng Taobao cũng cần phải được gửi lên càng sớm càng tốt.
Tại tỉnh lỵ.
Cao Kiến Quốc nghe thấy Tôn Hi Mai đến tìm, mặt mày lập tức hớn hở.
"Bác sĩ Tôn, cô trở về rồi à. Cuộc sống ở Nam Giang thế nào? Nếu chưa quen thì có thể quay về đây. Cái nơi nhỏ bé đó có gì tốt đâu, sẽ chôn vùi tài năng của cô mất thôi."
Tôn Hi Mai thấy ông ta thì khó chịu, cau mày: "Đừng nói mấy lời vô ích đó nữa, tôi đến đây để nói chuyện chính. Bên này các anh có quản về đặc vụ của địch không?"
Cao Kiến Quốc nghe vậy, sửng sốt: "Cô phát hiện ra đặc vụ của địch nào à?"
"Tôi nghĩ là có khả năng. Chỉ là phỏng đoán thôi, cần phải tiếp tục xác minh." Tôn Hi Mai nghiêm nghị nói.
Cô ta cũng không muốn nghi oan cho người tốt. Nhưng cô ta cũng không dám mạo hiểm.
Nghe thấy Tôn Hi Mai nói vậy, Cao Kiến Quốc lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: "Đối với các phần tử đặc vụ của địch, chúng ta thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Chủ nghĩa đế quốc vẫn đang dòm ngó, những kẻ phía bên đảo vẫn đang chuẩn bị để phản công bất cứ lúc nào. Chuyện thế này không thể xem nhẹ được."
Tôn Hi Mai đồng ý: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng người ở bên này tôi lại không quen, chỉ có thể đến tìm anh thôi. Chủ nhiệm Cao, bên các anh có cách gì không?"
"Đặc vụ mà cô nói tới là ai thế?"
Cao Kiến Quốc trông hơi căng thẳng.
"Chính là Nam Nam, lần trước anh đã từng gặp rồi. Chẳng trách lần trước chúng ta nhìn thấy cô ta lén lén lút lút. Lần này lại phát hiện cô ta lén lút tiếp, tôi nghĩ cô ta có vấn đề, rất có khả năng là đặc vụ của địch."
Vẻ mặt Cao Kiến Quốc giãn ra. "Là cô ta à, thế thì có hơi phiền phức. Bên Nam Giang bây giờ do Lâm Thanh Bách quản, giống như thùng sắt vậy, không ai có thể nhúng tay vào. Phó bộ trưởng của của anh ta, vì không đồng ý với cách làm của anh ta nên đã bị hại, bị bắt đi rồi. Bây giờ vẫn đang bị giam giữ với danh nghĩa là để điều tra đấy."
"Anh Thanh Bách sao lại thay đổi thành ra như vậy chứ." Tôn Hi Mai đau lòng nói.
Cao Kiến Quốc vội dỗ dành: "Cô đừng lo, tôi sẽ tìm người điều tra Hứa Nam Nam. Chỉ cần có chứng cứ thì chức vụ Lâm Thanh Bách có to đến đâu cũng không thể bảo vệ được."
"Đến lúc đó không được liên lụy tới anh Thanh Bách, anh ấy chắc chắn không biết rõ chuyện này." Tôn Hi Mai căn dặn.
Hai mắt Cao Kiến Quốc lóe lên: "Được được, chỉ bắt Hứa Nam Nam đó thôi."
Cuối tháng, khi thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn, Hứa Nam Nam suy nghĩ về việc giao đồ vật.
Bởi vì nhiều đồ nên bây giờ cô không dám để đồ đạc gần xung quanh mình nữa, sợ đến lúc đó sẽ bị người khác để ý. Thế nên cô lại hẹn Lâm Thanh Bách đi tản bộ ở tỉnh.
Lần trước là thư viện, lần này phải đổi một nơi khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận