Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 142

Hứa Nam Nam hơi lo lắng: “Dễ bán không?”
Hai ngày nữa cô phải lên đường rồi, theo như Hạ Thu Sinh giải thích với cô thì nhân lúc đầu năm đi, cô có thể đăng ký lớp học đêm trên mỏ, vừa học vừa làm việc, năm sau lúc thi tuyển công nhân, cũng có thể có được bằng cấp.
“Chắc chắn dễ bán, không phải nhà nào cũng có lương thực để ăn. Năm nay thôn bên cạnh thu hoạch không bằng thôn của chúng ta, có rất nhiều nhà đều không được phát nhiều lương thực, có người còn nợ lương thực của nhà nước cơ.”
Tống Quế Hoa làm việc nhanh nhẹn, xin nghỉ nửa ngày công, tự mình đến thôn bên cạnh một chuyến, lúc về đã tìm được khách hàng.
Đương nhiên, họ cũng không quan tâm đây gọi là mua bán, là mượn lương thực. Mượn lương thực mà không có lương thực thì làm thế nào, thì phải dùng tiền để đổi.
Không cần dùng đến xa ba gác, hai người đàn ông nhấc đòn gánh, lương thực nhà Hứa Nam Nam đã được khênh đi.
Lúc Hứa Nam Nam dẫn Hứa Tiểu Mãn lên đường, có rất nhiều người tiễn.
Hai người Hứa Căn Sinh tới, cả nhà Tống Quế Hoa cũng tới, còn có những gia đình bình thường hay qua lại trong thôn.
“Nam Nam, mang lại vẻ vang cho người trong thôn chúng ta, cố gắng chuyển chính thức, sau này làm người thành phố.” Lưu Đại Hồng vô cùng hào hứng nói: “Từ lâu thím đã biết cháu là một đứa bé có bản lĩnh, có bản lĩnh hơn chú Căn Sinh của cháu, vào thành phố chăm chỉ làm việc, đừng quên quay về thăm mọi người.”
“Thím Đại Hồng, sau này Hổ Tử muốn mua gì thì thím viết thư cho cháu, cháu mua giúp thím rồi nhờ người ta mang hộ về.” Hứa Nam Nam cười nói.
Mặc dù vào thành phố, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ không qua lại với người trong thôn họ Hứa nữa. Tuy ở đây có người nhà ông Hứa khiến người ta ghét, nhưng mà cũng có rất nhiều người tốt khiến cô biết ơn.
Ngay cả chú Căn Sinh nhu nhược, thật ra cũng giúp cô không ít.
Tất nhiên Lưu Đại Hồng vô cùng mừng rỡ, cảm thấy mình không nhìn nhầm, quả nhiên cô bé này là người coi trọng tình nghĩa: “Sau này lương thực của Hổ Tử nhà thím, chắc phải trông cậy vào cháu rồi.” Lưu Đại Hồng cười trêu nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, lên đường đi.”
Hứa Căn Sinh không quen thấy phụ nữ dài dòng, bèn lên tiếng thúc giục.
Lần này Lưu Đại Hồng không phản đối hắn ta, cũng dặn chị em Hứa Nam Nam mau lên đường.
Hứa Nam Nam nhìn mọi người, lại nhìn phương hướng của nơi nuôi trồng, hình như loáng thoáng có thể thấy một bóng người.
Cô vẫy tay với người tiễn đưa, xoay người vẫy chào nơi nuôi trồng.
Tạm biệt, thầy Hạ.
Trong thôn họ Hứa, nhà ông Hứa cũng biết chuyện hôm nay Hứa Nam Nam lên đường. Sáng sớm khi bà Hứa đi dọn nhà xí, thì có người cố ý nói chuyện này với bà ta, trong lời nói mang theo chút cười nhạo.
Bà Hứa thối hoắc đi về nhà, nhớ tới chuyện này thì trong lòng lại rất khó chịu.
Thấy con trai và con dâu đi về từ ngoài đồng, lại không nhịn được mà ầm ĩ: “Tao không tin thằng Cả không dính vào chuyện này, bằng không ai biết nó là cái thứ gì, sao cứ phải để nó vào thành phố làm công nhân?”
Với bà Hứa oai phong mà nói, thị trấn Nam Giang cũng là một nơi xa không với tới, là nơi khiến bà ta tự ti không dám đi. Bây giờ người mà bà ta ghét nhất đến đó làm công nhân, trong lòng kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu.
Trước đây Hứa Nam Nam ở trong thôn, bà Hứa cảm thấy mình luôn có cơ hội khiến con nhỏ này chịu thiệt. Bà ta tính toán chuyện xấu, suy nghĩ tìm cơ hội, nhưng bây giờ chưa kịp làm chuyện gì thì Hứa Nam Nam đã đi rồi.
Giống như đánh một gậy lên bông vậy.
Hứa Kiến Hải và Hứa Kiến Bình nhìn nhau, đều thấy bất đắc dĩ.
Hứa Kiến Bình muốn nói chuyện, bị Lưu Xảo lôi đi.
Hứa Kiến Hải hết cách, chỉ có thể đứng ra nói: “Mẹ, con và Kiến Bình đi hỏi anh Cả, anh ấy cũng không biết chuyện này. Anh ấy còn cố ý đi nghe ngóng, người ta chỉ bảo là ý của lãnh đạo trong mỏ, cũng không biết là chuyện gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận