Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 698

"Rốt cuộc người của anh có được việc không vậy, nếu anh không có cách thì tôi đi tìm cha tôi." Đợi được một lúc, cô ta hơi thiếu kiên nhẫn nhìn Cao Kiến Quốc.
Trong mắt Cao Kiến Quốc thoáng qua chút không vui. Cô đại tiểu thư này ngoài gia thế ra, đúng là không có điểm nào đáng để yêu thích. Đến Hứa Mai Tử cũng không bằng được.
Nhớ đến sự dịu dàng gần đây của Hứa Mai Tử, trong lòng ông ta lúc này mới thoải mái đôi chút, cười nói: "Bác sĩ Tôn, cô yên tâm đi. Chốc nữa là có tin rồi."
Ông ta vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
"Đây là tổ học tập, mấy người làm gì vậy."
Người đến có vẻ không có ý định dừng lại, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Cao Kiến Quốc. Người đi đầu là Lâm Thanh Bách, tay anh nắm cậu thanh niên đó, đi sau là Chương Lỗi cùng vài quân nhân trẻ tuổi. Khuôn mặt đều rất nghiêm túc.
Cao Kiến Quốc và Tôn Hỉ Mai nhìn thấy cảnh tượng này đều giật mình.
Cao Kiến Quốc chột dạ khi nhìn thấy người mà Lâm Thanh Bách bắt được trông phút chốc, ông ta phủ đầu trước: "Bộ trưởng Lâm, anh đang làm cái gì thế hả, tổ học tập của chúng tôi là từ thủ đô đến đây, không nằm trong phạm vi quản lí của anh. Anh đem theo người đến xông vào phòng làm việc của tôi để làm gì, có coi Đảng và tổ chức kỷ luật ra gì không hả?"
"Anh Thanh Bách, anh đừng kích động." Tôn Hỉ Mai sợ hãi khuyên nhủ.
Lâm Thanh Bách đến nhìn cũng không thèm nhìn hai người một cái, ném người đang giữ trong tay ra đất: "Người này là ai, các người rõ chứ. Theo dõi sĩ quan là có ý đồ gì?"
"Tôi, tôi không quen." Cao Kiến Quốc nói. Mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên đất: "Người này là ai, tôi không quen. Bên cạnh tôi nhiều người như vậy, tôi biết được hết sao?"
"Chủ nhiệm Cao, tôi là Tiểu Lưu đây, anh bảo tôi theo dõi bộ trưởng Lâm mà." Người nằm trên đất vội nói.
"Cậu nói linh tinh, cậu vu khống cán bộ là có ý đồ gì đó hả, muốn phá hoại à?" Cao Kiến Quốc kích động nói, còn định giơ chân đá cậu thanh niên đó.
Vừa chuẩn bị đá vào đầu người ta hai cái thì một khẩu súng đã chĩa vào trán ông ta.
Động tác của Cao Kiến Quốc dừng lại: "Bộ, bộ trưởng Lâm, anh làm gì thế?"
Lâm Thanh Bách thu súng lại: "Chỉ muốn nói với chủ nhiệm Cao, đừng giết người diệt khẩu. Cho dù có thế nào thì chúng tôi vẫn sẽ báo cáo lên cấp trên về chuyện do thám bí mật quân sự này."
Chương Lỗi thở dài một tiếng: "Chủ nhiệm Cao, anh nói xem rốt cuộc là sao vậy, ở tỉnh lỵ ai cũng nể anh ba phần, việc gì anh phải nghĩ không thông như vậy để rồi do thám bí mật quân sự vậy chứ."
"Đủ rồi!" Tôn Hỉ Mai ở bên cạnh hét lên, mắt trừng lớn: "Không có ai do thám bí mật quân sự cả, chúng tôi cũng không phải theo dõi anh Thanh Bách."
Cô ta nhìn về phía Hứa Nam Nam: "Chúng tôi chỉ canh chừng cô ta. Chúng tôi nghi ngờ cô ta là đặc vụ, nên mới theo dõi cô ta."
Hứa Nam Nam suýt thì sặc khi nghe cô nói thế.
Cô còn nghi ngờ bản thân bị đặc vụ để ý, kết quả người ta nghi ngờ cô là đặc vụ…
Lâm Thanh Bách nhìn Tôn Hỉ Mai: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai, trước đây tôi đã nói rồi, lời không thể nói bừa, phải chịu trách nhiệm trước những lời mình nói."
"Em dám chịu trách nhiệm, cô ta dám không? Đến bây giờ mà anh còn bao che cho cô ta." Tôn Hỉ Mai nói với đôi mắt ửng đỏ.
Lâm Thanh Bách không nhìn cô ta nữa, chỉ nói với Cao Kiến Quốc: "Cho dù thế nào đi nữa thì chúng tôi sẽ báo lên cấp trên về chuyện do thám sĩ quan này. Chủ nhiệm Cao hãy nghĩ xem nên giải thích thế nào về hành vi của mình đi. Còn nữa, đừng làm người này mất mạng, dù sao nhiều người thấy như vậy, sau này chủ nhiệm Cao cũng khó nói rõ ràng."
Nói xong kéo tay Hứa Nam Nam ra ngoài.
Chương Lỗi tấm tắc thành tiếng: "Chủ nhiệm Cao, anh nói xem anh có phải rảnh rỗi không có việc gì làm không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận