Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 767

Rốt cuộc bọn nhỏ cũng lớn lên ở trong ủy ban huyện, khi nghe thấy Hứa Nam Nam nghiêm túc dặn dò, bọn nó cũng nghe lời hơn hồi còn ở Nam Giang nhiều. Mỗi ngày đều ngoan ngoãn đến lớp rồi về nhà, không khiến người lớn phải lo lắng.
Càng tới gần ngày kết thúc thì tâm trạng của Hứa Nam Nam càng thêm bất ổn, buổi tối ngủ không được. Sau khi kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ nghe xong, cô đi tâm sự với Cổ Lỗ Sĩ.
Cổ Lỗ Sĩ: "Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi."
"Chuyện chính trị thì ai có thể nói trước được." Hứa Nam Nam có chút lo lắng. Có một số chuyện cô không biết phải nói với ai, chỉ có thể nói với người bạn đang ở một thế giới khác. Dù cô có nói gì thì cũng không ảnh hưởng đến tình hình hiện tại.
Cổ Lỗ Sĩ: "Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi. Bà cụ nhà chúng tôi từng nói, người luôn phải hướng về phía trước, như vậy thì mới có thể không bị khó khăn trước mắt đánh bại."
"Bà cụ nhà các cậu thật là vĩ đại. Đúng rồi, bà cụ nhà các cậu là ai vậy?" Hứa Nam Nam hỏi. Cô nghĩ, thế giới của Cổ Lỗ Sĩ có lẽ là tương lai của thế giới này, vậy thì bậc trên của Cổ Lỗ Sĩ có phải cũng cùng thời không với bọn họ hay không. Nếu là vậy, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Đợi mãi chẳng thấy bên kia trả lời.
Hứa Nam Nam cho rằng câu hỏi của mình đã quá đường đột: "Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Cổ Lỗ Sĩ: "Bà cụ nhà chúng tôi là một người cực kỳ tài ba. Bà ấy đã làm rất nhiều việc thiện, tạo dựng được nhiều mối thiện duyên. Mọi người rất kính trọng bà ấy. Cả đời bà ấy đều cống hiến hết mình cho sự nghiệp từ thiện, phát triển công thương nghiệp."
"Thật sự rất tài ba."
Hứa Nam Nam chân thành nói. Trong lòng thầm nghĩ, thời đại này còn có người phụ nữ nào giỏi giang như vậy nhỉ? Nhưng kiến thức lịch sử của cô không tốt, suy nghĩ hết nửa ngày cũng nhớ không ra một người như vậy.
Cổ Lỗ Sĩ: "Rất tài ba, không chỉ người ngoài tôn kính bà ấy, mà ngay cả người trong nhà cũng tôn kính bà ấy. Ông cụ nhà chúng tôi kính trọng bà ấy cả đời." Ở trong nhà, bà cụ chính là số một.
Đừng thấy chú nhỏ ngang bướng mà lầm, khi ở trước mặt bà cụ, chú nhỏ cũng phải ngoan ngoãn chịu đòn.
Cái gì mà đứa con có lúc tuổi già, cũng chỉ có ông cụ mới thương yêu chiều chuộng, còn bà cụ thì chẳng bao giờ biết nương tay.
Cổ Lỗ Sĩ cảm thấy rất bất đắc dĩ đối với giới hạn của Taobao. Một khi cậu ta muốn tiết lộ tin tức ở bên này cho cô biết thì lại không có cách nào gửi tin đi. Hơn nữa, nếu số lần nhiều thì sẽ bị đơ.
Trước đó, Cổ Lỗ Sĩ đã từng nghe bà cụ trong nhà nói rằng tất cả cứ thuận theo tự nhiên, chuyện gì mà tốt quá thì sẽ hóa dở. Có lẽ quy tắc không cho phép thay đổi quá lớn, cho nên mới có nhiều hạn chế như vậy.
Hứa Nam Nam không biết xoắn xuýt trong lòng Cổ Lỗ Sĩ. Nhưng sau khi nghe sự tích của bà cụ nhà cậu ta xong, trong lòng cô vô cùng bội phục. Cô cảm thấy, chờ sau khi đất nước phát triển kinh tế, có phải cô cũng có thể làm được chút chuyện có ý nghĩa hay không.
Ở thời điểm hiện tại, tiền bạc đối với cô và Lâm Thanh Bách đã không còn quan trọng nữa.
Đầu tháng mười, Hứa Nam Nam giữ bọn nhỏ ở nhà, không để chúng đến trường và nhà trẻ.
Hứa Nam Nam nấu đồ ăn ngon cho bọn trẻ, kể chuyện cổ tích và dạy bọn trẻ hát mấy bài hát thiếu nhi. Dụ ba đứa nhỏ sung sướng như đang ở trong mơ, mỗi ngày đều vui vẻ không có lối thoát.
Mỗi ngày đều thức dậy trong tiếng gọi dịu dàng của mẹ, vừa mở mắt đã được ăn đồ ăn ngon. Sau khi ăn xong cũng không cần học bài, chỉ cần ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, sau đó nghe đài phát thanh với mẹ rồi học ca hát, cuộc sống như thế này thật sự quá tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận