Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 401

"Lí do?" Lâm Thanh Bách đặt quần áo xuống, cau mày hỏi cậu ta. "Em đừng nói với anh là do em nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi lung tung gây họa. Nếu thật sự như vậy, em xéo về cho anh, đừng ở đây thêm phiền người khác."
Lâm Thanh Tùng muốn nói chuyện này với anh trai cậu ta từ lâu, chỉ là anh trai cậu ta thường xuyên bận bịu, lại luôn không thích nói chuyện, thế nên cậu ta cũng chưa kịp nói. "Anh này, anh tin vào số phận không. Em kể anh nghe nhé, trước đây khi em ở Thượng Hải đã gặp một cô gái, sau đó lúc ngồi xe lửa đến An Nam thì lại gặp lại, cuối cùng là mấy ngày trước ở Nam Giang lại gặp thêm lần nữa. Em nghĩ mãi rồi cảm thấy chuyện này thật thú vị."
Giọng điệu của cậu ta phấn khích, nhưng Lâm Thanh Bách càng nghe càng cảm thấy cậu ta dở hơi.
"Con gái người ta có để ý tới em không? Em vì một cô gái mà theo đuổi tới tận hầm mỏ à?"
Lâm Thanh Tùng nhún vai: "Vậy thì có sao đâu, hơn nữa, không phải em để ý người ta, mà là em cảm thấy thú vị, thấy cực kì có duyên. Dù sao em cũng muốn tiếp tục ở lại Nam Giang, tất nhiên là tìm một nơi thích hợp rồi. Vả lại chuyên ngành của em là máy móc, mà ở hầm mỏ cũng là có đất cho em dụng võ."
Nghe thằng nhóc không tim không phổi này nói những lời nói mê sảng xong, Lâm Thanh Bách đột nhiên hơi ngưỡng mộ cậu ta.
Có thể có được tính cách như này quả thực không dễ gì. Lại nhớ tới Hứa Nam Nam chuyện gì cũng thích khống chế được, còn không thích mắc nợ ơn người ta. Cô phải nếm bao nhiêu vị đắng mới có thể nuôi dưỡng ra tính cách đó đây.
Nói mới nhớ, ngày mốt cô nhóc này muốn mời anh đi ăn đấy.
Phải tìm một nơi tốt mới được.
Mấy năm nay đã quen với việc Lâm Thanh Tùng làm bậy, Lâm Thanh Bách cũng không muốn quan tâm nữa, dù sao thì qua một lúc sẽ có người đến đưa cậu ta đi, cứ để cậu ta ngang tàng thêm một lát cũng được.
Ngày hôm sau lúc Hứa Nam Nam đến mỏ, phát hiện bên phía công đoàn cực kì náo nhiệt.
Chu Phương đến từ sớm, đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy cô thì nhanh chóng gọi cô, bảo sang xem náo nhiệt. Hứa Nam Nam đi qua thì thấy chị Liễu bộ phận vật tư cũng ở đó, Tiểu Trương cũng nhón chân nhìn vào trong.
"Tối qua đã phát hết phiếu lương thực rồi. Nói là để những gia đình khó khăn đến xin. Kết quả là vợ con người ta trực tiếp đến công đoàn khóc than. Công đoàn sao chịu nổi chứ. Đến một nhà là cho một nhà, sáng nay đến thì một tấm phiếu cũng không còn. Bây giờ chị Lưu đã bị bao vây rồi."
"Không ai xử lý chuyện này à?" Hứa Nam Nam không ngờ mới qua một đêm thôi đã ầm ĩ thế này. Cô còn cho rằng phải đợi đến thứ hai cơ.
"Có người đi tìm quản lý mỏ Cao rồi, chắc là sắp đến rồi. Hiện giờ Ngô Kiếm trốn đâu không thấy bóng dáng."
Anh ta làm sai chuyện, ngay cả dũng khí đứng ra giải quyết hậu quả cũng không có, vậy mà trước đó cô còn muốn bỏ phiếu cho anh ta đấy.
Suy cho cùng cũng đều là người đi làm, không thể cứ đứng ở đây xem náo nhiệt được, chị Liễu lắc đầu thở dài, kéo Hứa Nam Nam trở lại bộ phận vật tư. Chu Phương không thể đi, chị ấy là người của ủy ban mỏ, phải ở lại đây đợi người hầm mỏ đến giải quyết chuyện này.
Mặc dù đang ngồi trong văn phòng, nhưng tâm hồn chị Liễu và Tiểu Trương đã bay đi đâu mất, muốn biết sau đó mọi người giải quyết chuyện này như thế nào.
Vào giờ nghỉ trưa, chị Liễu chạy như bay đến ủy ban mỏ, còn kéo theo cả Hứa Nam Nam đi cùng.
Cô gái này có quan hệ tốt với ủy ban mỏ, có thể nghe ngóng được tin tức.
Hai người không dám bước vào, chỉ đứng đợi ở bên ngoài, một lát sau Chu Phương cùng với mấy cán sự trẻ của ủy ban mỏ bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận