Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 109

Ông Hứa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này đều do cháu gái nhà mình, chỉ cần cô nói là đồ nhà mình thì bà cụ sẽ không sao.
“Đi tìm nhỏ Hai, bảo nó đến hương lý đón bà nó về.” Ông Hứa lập tức quyết định.
“Đúng, phải để nó đi, chuyện này do nó gây ra. Con nhỏ này thật xấu xa, lại đi tố cáo bà nó, quên mất tổ tông rồi.” Hứa Kiến Hải tức giận nói, trong lòng càng giận vợ mình gây chuyện. Nếu không phải cô ta xúi bẩy bà cụ đi lấy đồ, thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
Sao vợ mình lại thiển cận như vậy?
Giận thì giận, dù sao cũng là vợ mình, nếu thật sự xảy ra chuyện thì mình cũng không chiếm được lợi gì.
Nghĩ đến tình hình của Hứa Nam Nam không giống với trước đây, thích nhẹ nhàng không thích cứng rắn, ông Hứa bảo dâu ba Lưu Xảo đi tìm Hứa Nam Nam nói vài lời trước, để cô chủ động đến hương lý đón bà cụ.
“Nói với con nhỏ đó, chỉ cần nó chịu đón bà nó về, nhà ông Hứa cũng đồng ý cho nó quay lại, tôi cũng không truy cứu chuyện trước đây nữa.”
Ông Hứa cắn răng nói.
Ông ta sống đến từng tuổi này, vẫn chưa từng thấy cháu gái tố cáo bà nội, thật sự là quá bất hiếu. Nếu sau này đứa cháu này quay lại, ông ta sẽ gả cô ra ngoài ngay, gả xa xa, tìm một nhà có thể quản lý được cô.
Lưu Xảo không muốn đi, cảm thấy bà cụ và Trương Thúy Cầm quá giỏi gây chuyện, mỗi lần đều để cô ta chùi mông. Nhưng mà cô ta vẫn phải đi, vì tiền đồ của con cái mình, cô ta cũng không thể để bà cụ và Trương Thúy Cầm thật sự bị mọi người phê phán.
Biết tính tình của Hứa Nam Nam bây giờ sẽ khó nói chuyện, Lưu Xảo suy nghĩ, bèn mời mấy thím bác bình thường có quan hệ tốt cùng đi khuyên.
Bởi vì nhà bị trộm, cửa đã bị hỏng, Tống Quế Hoa dẫn hai đứa bé lên núi sửa cửa. Thấy Lưu Xảo dẫn người tới thì đổi sắc mặt, hừ lạnh nói: “Cô tới làm gì, trộm đồ chưa đủ, còn muốn cướp sao?”
Tống Quế Hoa cực kỳ ghé hành động trước đây của bà Hứa và Trương Thúy Cầm.
Lưu Xảo vội vàng nói: “Thím Quế Hoa, oan cho tôi quá, tôi thật sự không biết chuyện của mẹ tôi và thím Hai. Sau khi biết chuyện này, tôi cũng rất tức giận. Dù thế nào, nhỏ Hai cũng là con cháu nhà chúng tôi, tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể lấy đồ của con bé đi.”
Hứa Nam Nam đứng một bên nghe thấy vậy, không khỏi cười khẩy. Lưu Xảo thật đúng là biết nói chuyện, hai ba câu đã biến chuyện vào nhà ăn trộm thành người nhà giận dỗi nhau.
Không đợi Tống Quế Hoa nói chuyện, cô đã lạnh lùng bảo: “Nếu thím biết họ làm sai, thím còn tới làm gì?”
Lưu Xảo thở dài: “Thím cũng lo lắng cho cháu, biết cháu sống không tốt nên ông nội cháu cũng rất lo lắng, bảo thím sang đây xem thế nào. Nhưng mà nhỏ Hai à, dù sao bà nội và thím Hai cũng là bậc trên, họ làm như vậy cũng chỉ vì giận cháu bỏ nhà đi, muốn cháu về nhà, họ thật sự rất thương cháu mà. Cháu đừng giận dỗi họ nữa, bà cháu lớn tuổi rồi, nếu bị giam ở hương lý mấy ngày, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu. Cháu là một đứa bé có hiếu, dù gì cũng không thể để người già chịu tội.”
Mấy thím mà cô ta dẫn tới cũng nói giúp: “Nam Nam à, bác Năm nhìn cháu lớn lên, cháu là một đứa bé ngoan, bà cháu không tốt thế nào đi nữa thì cũng là bà cháu, là người già trong nhà, cháu không thể để bà ấy chịu tội, nên đến hương lý đón bà ấy về đi. Nói với hương lý, nói là cháu tức giận nên mới báo án, đều là người một nhà, không thể nói là trộm đồ gì cả.”
“Cháu và Tiểu Mãn đều được bà cháu nuôi lớn, người già không tốt thế nào thì cũng là người nuôi cháu. Sao cháu có thể đối xử với họ như vậy?”
“Nam này, cháu không thể không hiểu chuyện, các thím đều đang nhìn đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận