Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 71

“Thím nghe nói, ông ấy bị tỉnh thành bên kia đưa đến, là phần tử xấu. Còn là đích thân học sinh của ông ấy báo cáo nữa.”
“Học sinh? Vậy trước kia ông ấy là thầy giáo sao?” Hứa Nam Nam kinh ngạc nói.
“Cái đó thì ai biết được, dù sao thì có văn hóa cũng vô dụng, phàn tử xấu thì không thể tốt đẹp được, ông ấy đến đây lâu như vậy rồi, không một ai bằng lòng tiếp xúc với ông ấy. Cháu cũng đừng tiếp xúc nhiều với ông ấy, sau này có cơ hội, thím sẽ bảo chú cháu tìm cho cháu một công việc tốt hơn.”
Hứa Nam Nam gật đầu: “Thím, thím thật tốt.”
Những lời này lại là lời thật lòng. Mặc dù Lưu Đại Hồng chỉ giúp đỡ vì lợi ích của cô ta, nhưng mà người ta quả thật cũng là thật lòng.
Biết được quá khứ của Hạ Thu Sinh, Hứa Nam Nam càng không ghét bỏ ông ấy, mà lại cảm thấy rất đáng tiếc. Cũng là thời đại này mới có những chuyện thế này, nếu như ở quá khứ, Hạ Thu Sinh đã là thành phần trí thức cao cấp.
Trong lòng tiếc nuối thì tiếc nuối, cô cũng chẳng có cách nào chống lại thời đại này. Hiện giờ bản thân cô còn đang giãy giụa trong đó mà.
Hứa Nam Nam nghĩ rằng sau khi về nhà, bà Hứa chắc chắn lại làm loạn, không ngờ tới buổi tối trở về nhà, vậy mà bà Hứa không hề làm ầm ĩ, ngược lại bà mối lại đến nhà một lần, nghe nói hôn sự không thành thì liền nổi giận với bà Hứa. Cuối cùng cũng không biết nhận được thứ đồ tốt gì, mà lại vui vẻ rời đi.
“sau này mày đừng hối hận là được.” Bà Hứa nham hiểm nhìn Hứa Nam Nam một cái.
“Ha ha.” Hứa Nam Nam bật cười, nghĩ là tôi sợ chắc?
Bữa cơm tối, Hứa Tiểu Mãn cũng ngồi vào bàn. Bây giờ cô bé không thể giả bệnh được nữa, Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện đã đến nước này, cũng không cần phải giả bộ nữa. Dù sao sau này lúc cô đến nơi nuôi trồng, nhất định cũng sẽ đưa Hứa Tiểu Mãn theo. Đúng lúc nhân dịp thời gian rảnh, có thể dạy Hứa Tiểu Mãn đọc sách viết chữ, sau này lúc Tiểu Mãn đi học, cũng không đến mức thua kém người ta quá nhiều.
Ăn cơm xong, Hứa Nam Nam không đợi lâu một giây phút nào, lập tức đưa Hứa Tiểu Mãn về phòng.
Từ phòng bếp đun nước nóng, hai người rửa mặt mũi xong rồi ngâm chân, Hứa Nam Nam đổ nước ngâm chân rồi quay lại, phát hiện thế mà Hứa Tiểu Mãn vẫn chưa ngủ, trong tay còn cầm thứ gì đó. Trong phòng thắp ngọn nến, nhưng mà ánh sáng cũng không quá sáng, chỉ nhìn thấy được là giấy. Cô đặt chậu gỗ lên trên giá, cũng cởi giày lên giường: “Tiểu Mãn, em xem cái gì đó, còn chưa đi ngủ.”
“Chị, chị xem đây là vé xe chúng ta đi đến thành phố, còn có vé trở về. Đây là lần đầu tiên em được vào thành phố, em phải giữ nó lại.” Hứa Tiểu Mãn đưa vé xe cho Hứa Nam Nam xem.
Đối với Hứa Nam Nam trước kia thường ngồi xe đi khắp nơi mà nói, thứ như vé xe này thật sự không phải là thứ hiếm lạ gì, lúc trước Hứa Nam Nam chẳng có hứng thú gì với cái này cả, nhưng mà thấy Hứa Tiểu Mãn vui vẻ như vậy, cũng nổi lên vài phần hứng thú, cầm lấy qua xem thật kỹ. Vé xe lúc này vẫn còn là vé viết tay, so với vé xe đời sau mà nói thật sự quá đơn sơ.
Trước kia cô cũng từng bán loại vé xe này, chỉ là giá bán không cao. Hứa Nam Nam liền nhớ đến nghề cũ của mình.
“Ai dà, tiếc là không thể để trong cửa hàng bán kiếm tiền, nếu không thì vẫn có thể thu về sử dụng lại.”
“Chị, chị nói gì vậy?” Hứa Tiểu Mãn nhìn cô nói.
“Không có gì.” Hứa Nam Nam lập tức trả lời một câu, cảm thấy vẫn là không nên nhớ đến những ngày tháng trước kia nữa, nếu không thì trong lòng sẽ càng đâu khổ.
Đang chuẩn bị trả vé xe lại cho Hứa Tiểu Mãn, đột nhiên cảm thấy thứ đồ trong tay không thấy đâu.
Không thấy vé xe đâu hết!
Cô theo bản năng tìm ở trên chăn, thế nhưng không tìm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận