Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 200

Thôn rất hiếm khi có buổi tối nào ăn hai bữa, nhà ông Hứa cũng không ngoại lệ. Trước kia thu nhập trong nhà tốt, cộng thêm việc Hứa Kiến Sinh ở trong thành phố, vào lúc sang năm luôn sẽ có thêm một bữa, điều này đã thành thói quen của nhà họ. Cho nên năm nay mặc dù hoàn cảnh không bằng trước kia, nhưng bọn họ vẫn thêm bữa nữa.
Theo cách nói của bà Hứa, cuộc sống càng không tốt thì càng phải để người ta nhìn thấy sự sung túc của gia đình mình, đừng để mọi người cho rằng nhà bọn họ thật sự không ổn, sau này sẽ càng thêm xem thường nhà bọn họ.
Đương nhiên, nhà bọn họ không gói sủi cảo, chỉ nấu sợi bánh canh. Số bột mì này cũng không phải do Hứa Kiến Sinh mang về từ thành phố, mà là đồ tết do hầm mỏ phát.
Thịt thì không nỡ cắt, mùa này cũng không có rau xanh, ngay cả rau dại cũng không tìm được, nên chỉ có thể cầm bánh canh không ăn. Nhưng bà Hứa có cắt mấy miếng thịt muối để bỏ vào nấu chung, thế nên lúc ra nồi vẫn có mùi thơm tỏa ra.
Mà còn không phải ai cũng được ăn. Ba anh em Hứa Kiến Sinh được nửa bát, bà cụ nửa bát, ông Hứa một bát lớn, ngoài ra hai đứa cháu trai mỗi người một bát. Con dâu thì không có, chỉ có Lưu Xảo bởi vì có giúp bà Hứa nấu cơm nên được chia chén bánh canh.
Hứa Hồng và Hứa Mai Tử mỗi người được chia được chút nước canh và ba miếng thịt và bột bánh canh. Hứa Linh bưng chén nhỏ có đựng chút nước canh đứng húp bên cạnh. Hứa Kiến Sinh nhìn thấy trong chén cô bé không có thứ gì, lấy đũa lùa mấy cái cho cô bé. Cô bé lập tức bưng chén ăn một cách vui sướng.
Trương Thúy Cầm vẫn ngồi cùng với con trai, thỉnh thoảng lại lùa một cái vào trong miệng mình.
Lý Tĩnh ngồi ở phía sau bà cụ, cúi đầu ôm bếp lò, một câu cũng không dám nói. Bà Hứa nói cô ta năm nay phạm sai lầm lớn, vả lại còn không được chia lương thực, cho nên bữa tối nay không được ăn.
Bà Hứa ra lệnh, Hứa Kiến Sinh luôn không dám nói gì. Lý Tĩnh cũng không vứt được thể diện đòi ăn ở trước mặt nhiều người.
Đột nhiên, tiếng gào to vui vẻ của bà Trần vang lên từ nhà trước: "Ăn sủi cảo thôi..."
Đũa của mọi người đồng loạt dừng lại.
Bà Hứa ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi vòng: "Làm gì thế, ăn cơm, không muốn ăn thì đừng ăn."
Nghe thấy tiếng quát mắng của bà cụ, không ai dám hé răng nữa. Ngay cả Hứa Long và Hứa Lỗi muốn ăn sủi cảo cũng không dám hé môi.
Chỉ có bà Hứa lẩm bẩm nói: "Hai đồng tiến đấy, nếu để cắt thịt thì cũng có thể được ăn sủi cảo rồi."
Bà ta nhìn con trai cả và con dâu cả mình, miệng đột nhiên cảm thấy không có mùi vị gì cả.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, trời đổ tuyết, toàn bộ thôn họ Hứa trở thành một vùng trắng xóa. Dù vậy thì vẫn không cản được sự hào hứng đón năm mới của mọi người.
Cửa chỉ vừa mở ra thì đã có người từ các nhà các ngõ đi lại chúc tết.
Người lớn tuổi thì không ra ngoài, đa số đều là đàn ông thanh niên mang theo nàng dâu mới của mình, hoặc là các chàng trai trẻ còn chưa kết hơn, các cô gái thì dắt theo em trai em gái đến nhà chúc tết nói lời may mắn.
Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn cũng được sắp xếp để đi chúc tết. Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng đi theo.
Không cần biết là người vào lúc bình thường có thân hay không, chỉ cần đến cửa thì sẽ vào nhà nói vài câu may mắn, gặp được nhà có gia cảnh tốt chút thì còn có thể được một ít các loại hoa quả khô.
Tuy gia đình có hoàn cảnh tốt trong thôn không nhiều, nhưng đi một vòng như vậy thì trong túi mấy đứa trẻ cũng phình to hẳn ra.
Hầu hết vẫn là hạt hướng dương.
Hứa Nam Nam không thích ăn nên đưa hết cho Mộc Đầu và Thạch Đầu. Tiện đường còn móc ra chút kẹo trong túi mình nhét vào trong túi hai cậu bé. Thạch Đầu và Mộc Đầu vui mừng tới mức cười hết cỡ không thấy mắt đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận