Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 526

Cô còn định nhân lúc đi công tác nhặt ít đồ nữa. Chỉ dựa vào Ngụy Tiểu Đông thì không đủ.
Nghe những lời này của cô, Lâm Thanh Bách cũng không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì. Nhưng lo lắng bây giờ cô vẫn đang ở tuổi hăng hái, ép quá cũng không tốt, anh không nhắc lại đề tài này nữa.
"Cuối tháng chúng ta đến thủ đô một chuyến rồi đón tết ở Nam Giang."
"Hả, gấp vậy à?" Hứa Nam Nam biết Lâm Thanh Bách định đưa cô đến thủ đô, chẳng qua là cô cứ luôn cảm thấy giờ vẫn còn sớm.
"Không gấp, anh đã gửi điện báo cho bên kia rồi. Còn chỗ Tây Bắc, anh cũng đã viết thư gửi qua rồi, chắc giờ bên đó đã biết tin chúng ta làm lễ đính hôn rồi."
Hứa Nam Nam ừ một tiếng. Cô cũng len lén gửi đồ cho thầy Hạ. Không biết thầy Hạ đã nhận được chưa.
Lúc về đến nhà, Lâm Thanh Bách nhét một quyển sách đóng đưa cho cô. Hứa Nam Nam nhìn mấy chữ to trên mặt bìa, suýt thì trợn mắt.
"Anh đưa cho em cái này làm gì?" Hứa Nam Nam hỏi.
"Sách tiến bộ, đọc nhiều một chút." Lâm Thanh Bách thản nhiên nói: "Thời gian rảnh rỗi thì đọc nhiều, không có hại gì."
Hứa Nam Nam gật đầu.
Đương nhiên cô biết là không hại gì. Sách này sớm muộn gì cô cũng phải đọc, chẳng qua là lúc này Lâm Thanh Bách lấy ra làm cô giật nảy mình. Nếu là lúc trước, Lâm Thanh Bách sao lại đưa sách này cho cô đọc chứ, là trùng hợp hay là… Chắc là trùng hợp thôi.
Khi trở về phòng, cô cầm quyển sách ra nhìn một chút, quyết định từ hôm nay bắt đầu đọc thuộc lòng.
Ừ, không chỉ có cô, còn có Tiểu Mãn cũng phải thuộc lòng cùng cô.
Vốn cho là lúc cuối tháng trở lại thủ đô thì thời tiết sẽ khá đẹp. Kết quả lên xe lửa, càng đi về phía Bắc thì trời lại càng lạnh hơn.
Dần dần, cảnh sắc bên ngoài đều được phủ lên một vùng tuyết trắng.
Hứa Nam Nam bị đông lạnh run lẩy bẩy, Lâm Thanh Bách ở giường bên cạnh đắp lên người cô chiếc áo khoác quân đội dày, lúc này cô mới đỡ hơn. Lâm Thanh Bách chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, anh ngồi trên giường đọc báo. Cũng không biết đang nhìn cái gì mà trông anh nghiêm túc miễn bàn.
"Anh Lâm, chuyện đó, cha anh ở thủ đô có dễ nói chuyện không?" Nằm trên giường, Hứa Nam Nam hỏi.
Lâm Thanh Bách ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ: "Làm sao, căng thẳng à?"
"Còn lâu á." Hứa Nam Nam lắc đầu: "Anh cũng biết dì của anh hình như không thích em lắm. Nếu cha anh cũng không thích em. Vậy không phải em đến là tự chuốc bực à?"
"Hay là mình về nhé?" Lâm Thanh Bách nghiêm túc hỏi.
Hứa Nam Nam không nhịn được trợn mắt với anh: "Đã lên xe lửa rồi còn về cái gì. Mà em còn phải đi đưa thư thay ông bà nội nữa."
Sau khi biết tin cô và Lâm Thanh Bách định đi tới thủ đô, hai cụ đã sớm viết một phong thư, bảo cô đưa cho người thủ trưởng cũ của Vu Hải, cha cô. Hứa Nam Nam cảm thấy gửi thư qua bưu cục tiện hơn, kết quả hai cụ nói cô tự mình đưa tới thì trang trọng hơn.
Dù sao cũng đến thủ đô, thuận đường đến thăm một chút.
Hứa Nam Nam cũng không biết trong thư viết cái gì, nhưng mà hai cụ đã yêu cầu như vậy, cô cũng không thể không nghe, chỉ có thể làm theo.
Ngồi trên xe lửa ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tới thủ đô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nam Nam đi đến thành phố này vào thời đại này. Ở đây không giống với Thượng Hải, người dân ở sân ga đều ăn mặc rất giản dị. Mọi người xung quanh mặc áo bông màu xanh đậm hoặc áo khoác dài quân đội, đó đều là những trang phục mang đậm bản sắc của niên đại này.
Hứa Nam Nam cũng khoác áo khoác dài quân đội của Lâm Thanh Bách. Bởi vì quá rộng, cô cảm giác như mình đang khoác cái chăn lên người.
"Anh!"
Lâm Thanh Tùng đứng ở sân ga đang ra sức vẫy tay, đầu đội mũ da, cổ quàng một khăn quàng trắng, trông rất giống học sinh. Thấy hai người Lâm Thanh Bách xuống xe, cậu ta lập tức chạy như điên đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận