Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 776:

Lúc mấy đứa con của Hứa Nam Nam đầy tháng, vợ chồng Chương Lỗi cũng tới thăm, hơn nữa bình thường hai nhà cũng thường xuyên lui tới, thế nên đương nhiên hai người cũng biết Tiểu Mãn.
Biết Tiểu Mãn là một cô bé hay xấu hổ, lần này lúc Chương Lỗi tới đón còn cố ý đưa vợ mình theo.
Khi Tiểu Mãn và mấy thanh niên trí thức kia cùng xuống xe, thì thấy hai vợ chồng Chương Lỗi mặc quân phục đứng chờ bên cạnh xe Jeep.
Hai người mặc quân phục chỉnh tề, cộng thêm một chiếc xe Jeep lớn như thế, trông vô cùng nổi bật trong trạm xe. Tiểu Mãn lập tức nhìn thấy bọn họ ngay, chào mấy thanh niên trí thức ở bên cạnh mình, sau đó lập tức chạy về phía đó: "Anh Chương, chị dâu!"
Vợ Chương Lỗi cười nói: "Mấy năm không gặp, chị cũng sắp không nhận ra rồi, đã thành cô gái rồi."
Tiểu Mãn xấu hổ cười một tiếng: "Chị dâu, sao hai người lại tới đây?"
"Chị của em không yên tâm về em, bảo anh chị tới đón em đấy. Mấy ngày nay em phải thi nên cứ ở trong nhà đi, yên tâm mà thi cử. Chị gái em còn đang trông chờ vào việc thi cử của em để em đến được thủ đô đấy." Vợ Chương Lỗi nói.
Tiểu Mãn không biết về sự sắp xếp này của Hứa Nam Nam. Cô ấy quay đầu nhìn mấy thanh niên trí thức kia một cái, trong này có mấy người thanh niên trí thức là người bản địa ở tỉnh lỵ, hơn nữa cô cũng đã hẹn sẽ đến nhà người ta ở nhờ mấy hôm rồi.
Chương Lỗi nghe vậy, lập tức nói: "Có chỗ ở mà đến nhà người khác làm gì, bọn anh có chỗ cho em ở. Anh cũng đã hứa với chị gái và anh rể của em rồi. Nếu em không đi, sau này anh cũng khó mà nhìn mặt anh chị em được."
Tiểu Mãn gật đầu: "Thế để em sang chào các bạn ấy."
Nói xong lại vội vàng quay về chỗ nhóm thanh niên trí thức.
Mấy thanh niên trí thức đã cảm thấy kinh ngạc từ lúc Tiểu Mãn đi sang bên đó chào hỏi, bọn họ cũng biết lai lịch của nhau. Vu Tiểu Mãn không có cha mẹ, ông bà nội ở nhà cũng là công nhân đã về hưu. Chưa từng nghe nói cô ấy có người quen ở quân khu tỉnh, hơn nữa người này còn lái xe Jeep, chắc hẳn chức vụ không nhỏ.
Thấy Tiểu Mãn đi tới cũng hỏi thăm: "Tiểu Mãn, mấy người này là gì của cậu thế?"
Tiểu Mãn trả lời: "Là bạn của anh rể tớ, bọn họ bảo tớ đến nhà họ ở nên tớ không ở cùng các cậu được rồi. Hẹn gặp lại vào lúc thi nhé."
Tiểu Mãn không nói rõ chi tiết, thế nhưng mọi người cũng đoán được, có thể kết bạn với người như thế, mà người ta còn đích thân tới đón thì chắc hẳn anh rể của Tiểu Mãn cũng không phải người bình thường.
Không ngờ Tiểu Mãn lại kín miệng như thế, chẳng trách trước đó chị của cô ấy có thể lấy được tài liệu, thế này mới là con đường bước đi rộng lớn đây.
Mọi người lại nghĩ tới Trần Trung Hoa.
Ban đầu vì để kết hôn với con gái của thư ký Hách, nên anh ta đã chia tay với Vu Tiểu Mãn, nghe nói bây giờ mặc dù đã vào thành phố nhưng cũng không phải quá như ý.
Dù sao nhà của Trần Trung Hoa cũng là một gia đình bình thường, cho dù không ở vùng thôn quê, nhưng ở thành phố cùng lắm cũng chỉ làm công nhân, có thể tốt được bao nhiêu?
Nếu như lúc đầu không chia tay với Tiểu Mãn, hẳn là bây giờ hai người họ cũng kết hôn rồi.
Chị và anh rể của người ta còn có thể không giúp một tay sao?
Thế nhưng nghĩ đến cách đối nhân xử thế của Tiểu Mãn, mọi người vẫn cảm thấy vui vì khi ấy hai người họ chia tay, tên Trần Trung Hoa kia hoàn toàn không xứng với Vu Tiểu Mãn.
Chào hỏi với bọn họ, Tiểu Mãn lập tức rời khỏi đó cùng với vợ chồng Chương Lỗi.
Chương Lỗi ở ngay trong quân khu tỉnh, chức vụ của anh ta không hề thấp, nhà được phân cũng lớn, căn nhà có ba phòng. Trong nhà có một cậu con trai và một bé gái, đều khoảng năm sáu tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận