Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 155

“Chúng ta làm việc trong nhà ăn là vì cung cấp đồ ăn cho công nhân trong mỏ. Chúng ta phải để họ ăn ngon, ăn no. Buổi sáng cô làm thế nào, thứ lấy cho người ta là cháo sao? Tôi thấy cũng cảm thấy tức giận.”
“Vậy chuyện này có liên quan gì tới Hứa Nam Nam? Dựa vào đâu nó không cần làm mà được học việc, tôi phải cắt rửa rau.” Tương Lệ Lệ cắn môi nói.
Đầu bếp Đỗ cười: “Không liên quan. Vậy tôi dạy Hứa Nam Nam, có liên quan tới cô không? Nếu cô không phục, chúng ta hỏi mọi người xem, tôi bảo Hứa Nam Nam làm trợ lý cho tôi, mọi người có ai không phục?”
“Tôi phục tôi phục, Hứa Nam Nam tay chân nhanh nhẹn, thích hợp làm việc này.”
“Đúng vậy, hiếm khi thấy đầu bếp Đỗ có học trò nhỏ vừa ý.”
Những người khác vội vàng trả lời. Nực cười, phải nể mặt đầu bếp Đỗ. Hơn nữa, có thể thấy Tương Lệ Lệ chịu thiệt cũng là một chuyện rất sung sướng.
Hơn nữa Hứa Nam Nam chỉ là một đứa bé, không làm được việc nặng, cũng chỉ có nhặt rau cắt rau, không thiếu người làm chuyện này.
Thấy mọi người đều tỏ thái độ, đầu bếp Đỗ cười nói: “Thấy chưa? Mọi người đều đồng ý, chúng ta vẫn rất dân chủ mà. Đi thôi Nam Nam, chúng ta đi xào rau.”
Tương Lệ Lệ giận đến mức ngực liên tục phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình, nhưng cô không để ý, kẻ bỉ ổi như Tương Lệ Lệ, bạn càng để ý cô ta thì cô ta sẽ càng lên mặt.
“Nam Nam, cơm tập thể không dễ làm, nhất định phải chú ý sức lực. Một nồi lớn, pha bao nhiêu gia vị đều phải nhớ rõ, đây đều là kinh nghiệm nhiều năm. Chú thì cũng tự gọt giũa, cháu nhìn mà học, có thể học bao nhiêu là được bấy nhiêu.”
Đầu bếp Đỗ chậm rãi nói, Hứa Nam Nam cũng nghiêm túc nghe. Cô không cảm thấy những điều này vô dụng, ai biết khi nào sẽ dùng tới, học nhiều luôn có ích.
Bên khoa nhân sự, Hứa Kiến Sinh đang ở đây nói công việc của Hứa Nam Nam.
Hứa Kiến Sinh nghĩ rất lâu, quyết định vẫn để Hứa Nam Nam về quê.
Như Lý Tĩnh nói, trong mỏ vừa nhiều người vừa phức tạp, tính cách của con gái mình không tốt, đến lúc đó thật sự gây họa thì không ai chịu trách nhiệm được, không bằng để cô bình yên ở nông thôn.
“Chủ nhiệm Hứa, không có cách đổi người, đây là người được chỉ định, hơn nữa Hứa Nam Nam mới đến, bây giờ đã bảo cô bé về thì cũng khó ăn nói.” Cán sự nhỏ hơi khó xử.
Hứa Kiến Sinh bảo: “Tôi sẽ nói chuyện cẩn thận với nó, đổi thím Hai của nó tới, bên nhà ăn cũng sẽ không thiếu người.”
Cán sự nhỏ cười nói: “Chủ nhiệm Hứa, không phải chuyện này. Bên nhà ăn thế nào cũng không thể thiếu người, vị trí của Hứa Nam Nam có bao nhiêu người để ý. Mấy khoáng trưởng bên trên lên tiếng, lúc này mới chỉ định Hứa Nam Nam, cũng cắt đứt suy nghĩ của người khác. Nếu anh đổi người, chúng ta ăn nói với người khác thế nào.”
Cậu ta nói xong, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, chủ nhiệm Hứa nghĩ thế nào vậy? Công việc của nhà ăn rất tốt, dù là một nhân viên tạm thời thì cũng không thiếu ăn, thế nào lại muốn đổi người khác.
Nghe thấy cán sự nhỏ nói vậy, Hứa Kiến Sinh cũng biết chuyện này không dễ làm, gật đầu đi ra ngoài.
Những người khác thấy Hứa Kiến Sinh đi, hỏi: “Tiểu Lưu, tại sao chủ nhiệm Hứa muốn để con gái của anh ấy về? Chẳng lẽ những lời đồn đó là thật? Chủ nhiệm Hứa và con gái không hòa thuận?”
Cán sự Lưu cũng chính là cán sự nhỏ vừa nói chuyện với Hứa Kiến Sinh, bảo: “Ai biết thật hay giả, dù sao nếu là cha ruột, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.”
Mọi người rối rít che miệng cười trộm.
Hứa Kiến Sinh về đến nhà, Lý Tĩnh đã tới tìm hắn ta hỏi kết quả. Vừa nghe không thành công, Lý Tĩnh lập tức không vui, chân mày nhíu chặt lại: “Sao họ có thể làm chuyện như vậy? Công việc đó cũng không phải không có ai nhận, không phải ai làm cũng giống nhau?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận