Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 445

Nghe anh nói lung tung một đoạn như vậy, nhịp tim của Hứa Nam Nam cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường. Mặc dù gương mặt hơi đỏ, nhưng dù sao cũng có thể suy nghĩ bình thường. Cái gì gọi là sau này gặp phải người không tốt... Tìm anh chính là chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này?
Thật sự cho rằng cô là một bé gái mười bảy tuổi hả.
Trước đó không phải là gặp ai cũng đều nói cô là em gái sao, lần nào cũng nghiêm chỉnh đến mức cô còn cho rằng mình thành trồng cây si luôn đấy. Cô còn cảm thấy chút tâm tư đó của mình phá hoại tình bạn thuần khiết giữa bọn họ. Bây giờ xem ra là cô quá ngây thơ rồi.
Hứa Nam Nam bĩu môi: "Em vẫn cảm thấy em còn quá nhỏ."
Đây là không vui. Lâm Thanh Bách càng mím chặt môi. Cánh tay nắm lấy vai của Hứa Nam Nam cũng dùng sức: "Không nhỏ nữa, qua năm sau là có thể lĩnh chứng, em nên suy xét rồi. Em xem em hẹn hò với anh rất tốt, hai chúng ta hiểu rõ nhau, tính anh tốt, trông cũng được xem là sáng sủa. Khụ khụ, thu nhập cũng có thể nuôi gia đình sống qua ngày, nhà cũng đủ ở."
"Nhưng hình như dì vừa nãy không thích em cho lắm." Hứa Nam Nam khó xử nói.
Đây đúng là một vấn đề. Cô không muốn sau này sống cùng với anh Lâm, còn phải trải qua cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu.
Lâm Thanh Bách thấy cô dường như có chút buông lỏng, trong lòng vui mừng, mím môi cười: "Sau này chúng ta sẽ không sống chung. Anh đã không sống ở trong nhà từ lâu rồi, sau này anh ở Nam Giang. Ừm, có thể sẽ bị điều động, nhưng em yên tâm, anh đi đâu cũng sẽ dẫn em theo."
Tính gia trưởng à, sao không nói cô ở đâu thì anh sẽ theo đến đó?
Hứa Nam Nam than thở: "Ông bà em lớn tuổi rồi, em không muốn rời khỏi Nam Giang."
"Dẫn đi theo hết, anh mới đến, khả năng bị điều động khá thấp." Lâm Thanh Bách cảm thấy Hứa Nam Nam thế này là đang đưa từng vấn đề khó khăn một cho anh, phải cởi bỏ toàn bộ mới có thể biết được đáp án cuối cùng.
Hứa Nam Nam trầm mặc, sau đó bỏ cánh tay đặt trên vai cô xuống: "Em vẫn cần phải suy nghĩ thêm."
Nói xong cười nghịch ngợm rồi xoay người rời đi.
Lâm Thanh Bách thấy cô cứ như vậy mà đi, lập tức đuổi theo. Anh cũng không dám túm lấy cô như trước nữa, chỉ đi theo phía sau nói: "Nam Nam à, ngày mai anh vẫn đi đón em nhé, thời tiết này quá nóng rồi, đi bộ mệt lắm."
Hứa Nam Nam nghiêng đầu nhìn anh: "Không tốt lắm đâu..."
"Lúc trước đi đón em không phải rất tốt đó sao, yên tâm đi."
"Được rồi."
Về đến nhà, Hứa Nam Nam nhào lên trên giường cười. Anh Lâm trở thành người yêu... Hình như cũng rất tuyệt.
Khu tập thể ủy ban huyện.
Lâm Thanh Bách toét miệng cười suốt quãng đường về đến nhà, mới vào nhà đã nhìn thấy Lâm Thanh Tùng và Lý Uyển đang ngồi trong nhà.
Lâm Thanh Tùng đang ngâm nga điệu nhạc phe phẩy quạt lá cọ, thấy anh quay về thì chép miệng về phía Lý Uyển, sau đó làm một vẻ mặt hung ác. Biểu thị bây giờ tâm trạng Lý Uyển không được tốt cho lắm.
Khóe miệng Lâm Thanh Bách nhếch lên, vào nhà thay giày.
"Thanh Bách, dì có chuyện muốn hỏi con." Thấy Lâm Thanh Bách vào nhà mà không chào hỏi gì, cuối cùng Lý Uyển cũng không chịu được, chủ động nói.
"Chuyện gì?" Lâm Thanh Bách vừa tìm quần áo vừa nói.
Lý Uyển thấy thái độ này của anh, cảm thấy không vui: "Con không thể ngồi xuống nói chuyện với dì được sao. Thanh Bách, sao bây giờ con lại trở nên như vậy, trước đây con rất lễ phép."
"Lễ phép của tôi là do cha tôi dạy. Với chuyện dì làm thì lễ phép của tôi bây giờ đã là đủ rồi." Lâm Thanh Bách thản nhiên cười, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Lý Uyển cắn răng: "Ông ta không phải là cha con, cha con là Lâm Trường Chinh."
Lâm Thanh Bách lạnh mặt: "Đối với tôi mà nói, ông ấy chính là cha tôi."
Lâm Thanh Tùng ở một bên ngẩn người nói: "Hai người đang nói gì thế, cha gì, cha ai?" Anh trai cậu lại có thêm một người cha lúc nào thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận