Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 305

Nhưng mà đây là tấm lòng của đầu bếp Đỗ, có qua có lại thì những quan hệ này mới không bị đứt đoạn.
Bên này đổi phiếu lương thực, chị dâu Tiêu bên kia cũng lấy thống kê những thứ nhà ăn cần ra.
Biết lần này Hứa Nam Nam đi xa, những thứ cồng kềnh chị Tiêu cũng không để cho viết. Không thì một cô gái bé nhỏ đi xa mà cầm nhiều đồ để trở về sẽ hết sức khó khăn.
Đưa tờ danh sách cho Hứa Nam Nam, chị Tiêu lại kéo cô kề tai nói nhỏ: "Tương Lệ Lệ và người yêu của cô ta ồn ào đòi chia tay rồi."
Hứa Nam Nam nghe xong, khó hiểu hỏi: "Không phải vẫn tốt sao?" Thời đại này, qua lại với người yêu thông thường đều sẽ đi đến cuối cùng. Ầm ĩ đòi chia tay đã ít lại càng ít.
"Nghe nói là cô em chồng quậy, cô ta cứ bắt cô em chồng phải đi ra ngoài làm việc, cô em chồng đó không vui, còn mẹ chồng thì đương nhiên là che chở con gái rồi. Đấy, hôm nay lại đến nhà người ta quậy phá, quá nửa sắp đổ bể rồi."
Chị Tiêu cảm khái: "Gả cho người ta rồi, nào có thể có chuyện không nhường nhịn em chồng chứ, đâu ra đạo lý con dâu vào cửa, lại để cho con gái người ta ra khỏi cửa. Có nhà ai không ba đời cùng phòng, mới kết hôn có được cái giường đã không tồi rồi. Có những nhà, ngay cả cái giường cũng không bày được. Có những người khi làm chuyện ấy còn phải mượn giường của anh em kìa."
Hứa Nam Nam không mấy hứng thú với chuyện của Tương Lệ Lệ, nhưng nghe tình hình chị Tiêu nói, cô không khỏi có phần rùng mình. Nếu như cô không có Taobao, có lẽ cũng phải sống cuộc sống kiểu như vậy. Nhân dân thời này sống còn khổ hơn so với tưởng tượng của cô.
Về đến nhà, bà Vu đang ở trong sân sờ lần cái rèm cửa sổ.
Bởi vì đã tiết lộ ý sẽ chuyển nhà. Cho nên buổi sáng hai người già bọn họ đã chuyển tới đây. Cũng không cần Hứa Nam Nam bận tâm, có rất nhiều người giúp đỡ hai ông bà. Vừa đến nơi, bà cụ đã cảm thấy phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ một lượt. Bà ấy còn chưa thấy hài lòng với rèm cửa kẻ ô do Hứa Nam Nam mại, phải thêu thêm hai đóa hoa lên trên đó, nói là nhìn cho nó tinh xảo.
Vu Đông Lai để mặc cho bà ấy đùa nghịch nó. Mấy năm trước bà cụ vô cùng cực đoan, chẳng có chút hi vọng gì, đừng nói là thêu hoa, có là vá tất rách cho ông ấy thì bà ấy cũng ngại phiền. Bây giờ có tâm trạng làm những thứ này thì chung quy cũng tốt hơn so với việc cả ngày suy nghĩ lung tung.
"Nam Nam đã về rồi à." Bà Vu thấy cháu gái lớn về sớm như vậy, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Vu Đông Lai đang ở trong sân tưới nước cho đám hoa cỏ mình trồng, nghe thấy bảo Hứa Nam Nam về rồi cũng quay lại nói: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
Hứa Nam Nam cười kéo bà Vu ngồi xuống: "Cháu về thu dọn đồ đạc, phải đi công tác ạ. Lát nữa sẽ ngồi tàu đi đến lỵ, đi đi xe lửa ban đêm ạ."
"Lại phải đi xa à." Bà Vu nhíu mày lại.
"Trong mỏ có đồ cần mua, chúng cháu làm việc này mà, phải giải quyết cho tốt chuyện." Hứa Nam Nam cười nói, không hề nói là mình chủ động xin đi, nếu không thì bà cụ phải lau nước mắt mất.
Nghe được là nhiệm vụ trong mỏ, bà Vu không nói gì, đứng dậy định đi thu dọn đồ đạc cho cô.
"Bà nội, bà nội cứ ngồi đi ạ, cháu tự thu dọn, chỉ vài bộ quần áo để thay chứ mấy."
Dứt lời thì tự mình đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.
Mặc dù không để cho bà cụ giúp cô thu dọn, nhưng đến lúc cô sắp xếp xong chuẩn bị ra cửa rồi thì bà cụ đã luộc xong bảy tám cái trứng gà, bảo cô cho vào trong túi, mang đi đường đói thì ăn.
Người ta nói con đi ngàn dặm mẹ lo âu, làm bà cũng vậy.
Hứa Nam Nam bỏ trứng luộc vào túi, trong lòng còn ấm áp hơn cả được ngâm trong nước nóng. Hai người tranh thủ bây giờ còn khỏe, nên thường xuyên ra ngoài chạy bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận