Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 759

Tiểu Mãn nói: "Nhưng mà chị, rất nhiều bạn học của em đều về quê. Bọn họ nói là để hưởng ứng lời kêu gọi chung tay xây dựng tổ quốc, em cũng muốn đi. Em là thanh niên, em muốn dựa vào bản thân mình. Em không thể lúc nào cũng sống dưới sự che chở của mọi người được. Em không muốn vào xưởng, em muốn cùng mọi người về quê."
"Em muốn tự lập thì cũng không nhất định phải về quê." Hứa Nam Nam không đồng ý. Cô thực sự không muốn Tiểu Mãn làm một thanh niên trí thức, rất cực khổ. Trước đây cô đã từng nghe nói về điều kiện sống của những thanh niên trí thức rất tệ.
"Chị, em muốn đi." Tiểu Mãn nhìn cô đầy mong đợi.
Hứa Nam Nam cau mày nói: "Để chị suy nghĩ thêm đã."
Buổi tối khi Lâm Thanh Bách về, hai vợ chồng đóng cửa rồi nói về chuyện của Tiểu Mãn với anh.
Thực ra bây giờ cách lúc khôi phục kỳ thi đại học cũng chỉ có vài năm nữa. Cô hy vọng Tiểu Mãn có thể ở lại thành phố. Với tính cách này của Tiểu Mãn, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt.
Lâm Thanh Bách nằm ở trên giường chơi đùa với hai con trai, mắt thì nhìn chằm chằm đứa thứ ba đang bú sữa: "Chuyện như này nếu em không đồng ý thì trong lòng em ấy sẽ luôn có vướng mắc. Chi bằng cứ để em ấy đi, anh sẽ đánh tiếng, đưa em ấy đến vị trí gần chút, để còn có thể về thăm người thân. Khi em nhớ em ấy thì cũng có thể đi thăm."
Trong lòng Hứa Nam Nam vẫn rất do dự. Cô hiểu cái lý đó, nhưng nếu thật sự để cho Tiểu Mãn đi chịu khổ, cô vẫn không nhẫn tâm.
Hai chị em xoắn xuýt mấy ngày, thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của Tiểu Mãn, Hứa Nam Nam không chịu được, vẫn là gật đầu đồng ý.
"Chị, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ tốt mà." Tiểu Mãn mỉm cười với đôi mắt long lanh.
Hứa Nam Nam nghiêm nghị nói: "Mặc dù chị đồng ý cho em về quê, nhưng bình thường em cũng phải xin nghỉ để về thăm mọi người, với lại ở bên ngoài đừng để người ta bắt nạt. Nhà chúng ta không có chuyện để người ngoài bắt nạt." Đừng nói cô, con bé Tiểu Linh đó, lúc tức giận còn dám cắn người cả đấy.
"Còn phải giữ khoảng cách với nam thanh niên trí thức. Có chuyện gì thì đợi về thành phố rồi bàn, con gái nhất định phải bảo vệ bản thân mình."
"Dạ." Mặt Tiểu Linh ửng đỏ, gật đầu, nghiêm túc nghe lời dặn dò.
Ngày Tiểu Mãn về quê có rất nhiều người, đều là thanh niên ở thị trấn, trước tiên bọn họ sẽ đi đến tỉnh lỵ, sau đó từ tỉnh lỵ phân về các nơi.
Bởi vì Lâm Thanh Bách có sắp xếp trước nên Tiểu Mãn được chỉ định đến một ngôi làng ở dưới tỉnh lỵ, ở đó có nhiều đất hoang hơn ở thôn họ Hứa, đều phải đi khai hoang. Hứa Nam Nam dắt theo hai đứa trẻ đến tiễn cô ấy lên xe. Đừng thấy mấy đứa nhóc mới có bốn tuổi, nhưng đã hiểu rất nhiều thứ. Nhất là sống ở ủy ban huyện, nghe nhiều nên đầu óc cũng nghĩ nhiều.
Đại Bảo lo lắng nói: "Dì hai, người ta ngày nào cũng nghĩ cách quay về thành phố, sao dì lại muốn về quê. Dì cũng sắp mười tám tuổi rồi, về quê thì làm sao kết hôn đây?"
Nhị Bảo lắc đầu: "Anh thật ngốc, nam thanh niên về quê hết rồi, dì hai mà không về quê thì làm sao mà tìm được người yêu?"
Tiểu Mãn nghe vậy đỏ mặt không biết trả lời như thế nào.
Hứa Nam Nam véo tai hai cậu bé: "Nói bậy bạ cái gì vậy, dì hai của con đi để góp sức xây dựng tổ quốc, các con không nghĩ được chuyện đàng hoàng à?"
Đại Bảo nói: "Mẹ, chú Ngô bảo, kết hôn là chuyện đàng hoàng."
Nhị Bảo nói: "Anh ấy nói dối, rõ ràng chú Ngô nói, sống thử không lĩnh chứng là lưu manh, không đàng hoàng."
Hứa Nam Nam nheo mắt, Ngô Quốc Phương là chủ nhiệm phòng dân chính ủy ban huyện, suốt ngày toàn nói cái gì với trẻ con thế không biết.
Xe chuẩn bị đi, Tiểu Mãn đeo cặp lên rồi hôn lên mặt hai cậu cháu mình xong, mới miễn cưỡng lên xe.
Nhị Bảo che mặt: "Mẹ, con vừa nhìn thấy trên xe có rất nhiều nam học sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận