Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 589

Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách cũng không tiếp tục ở lại bệnh viện, cũng không kịp quay về Nam Giang, thế nên chỉ có thể ở nhà khách.
Nguỵ Tiểu Đông tiễn bọn họ đến dưới lầu, úp úp mở mở nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nói: "Sao thế?"
Cậu ta lại nhìn sang Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách đút tay vào túi quần, đôi đồng tử đen quét nhìn cậu ta một cái rồi xụ mặt rời đi.
Ngụy Tiểu Đông có chút lúng túng, người này chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta, theo lý cậu ta không nên tị hiềm. Thế nhưng nói qua nói lại, cậu ta cũng không biết người này có biết những chuyện nữ đồng chí này làm không, vẫn nên đảm bảo một chút.
Hứa Nam Nam nhìn sắc mặt xoắn xuýt của cậu ta, thúc giục: "Chuyện gì thế, anh hai của tôi ơi, không thể sảng khoái một chút sao?"
"Dưới chân núi Đại Thanh ở ngoài tỉnh có một con sông, bên bờ sông có một khối đá lớn. Ở bên phải khối đá lớn đó, tôi có chôn một vài thứ… những thứ đó là do tôi lén cất giấu trước đó, sau này tôi cho cô cả đấy." Tổ tiên của cậu ta làm chưởng quỹ cho người ta, đương nhiên cũng len lén cất giấu một vài thứ. Sau đó có nộp lên một phần, nhưng những thứ còn sót lại đều là đồ tốt. Cộng thêm mấy năm nay nhặt được đồ cổ, lấy được không ít. Lúc tìm đồ giúp đồng chí này, gặp được mấy thứ vô cùng tốt, cậu ta cũng không nỡ đổi lấy tiền. Bộ trang sức bằng vàng lần trước cũng là một trong số những thứ đó.
Thứ này hại người, nữ đồng chí này cứu bà nội cậu ta, thà chôn ở đó như thế còn không bằng tặng cho nữ đồng chí này.
"Nhưng cô cũng nên cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện. Sau khi lấy được những thứ này, cô đừng làm gì cả. Lần này may mắn, sau này vẫn nên sống thành thật thôi."
Ngụy Tiểu Đông nói xong, lắc đầu than thở, dáng vẻ như thể vừa hối cải làm lại cuộc đời.
Mặc dù cậu ta không nói rõ ràng, nhưng Hứa Nam Nam cũng đoán được là thứ gì: "Những thứ đó hết bao nhiêu tiền?"
Ngụy Tiểu Đông nhìn cô: "Cô xem tôi là người thế nào, tôi là loại người đó sao? Hai cái mạng, những thứ này cho cô thì tôi vẫn còn nợ hai người."
Cậu ta cảm thấy nhân cách mình bị sỉ nhục. Nghĩ lại, lại nghĩ tới việc mình tự giấu đồ, lại cảm thấy vô cùng chột dạ: "Này ấy, đồng chí nam kia còn đang chờ cô kia kìa. Tôi không nói nhiều nữa, quay về chăm sóc bà nội tôi đây. Hẹn gặp lại."
Nói xong lại vội vàng xoay người rời đi.
"Ngụy Tiểu Đông." Hứa Nam Nam gọi cậu ta lại.
Ngụy Tiểu Đông quay đầu.
Hứa Nam Nam nói: "Hãy hướng về phía trước, sau này cậu sẽ gặp được cô gái tốt hơn."
Ngụy Tiểu Đông nhìn cô, ánh mắt từ từ đỏ lên, mím môi gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Lần này lại giống như một người đàn ông đích thực, không còn thô tục giống như trước nữa.
Lâm Thanh Bách vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa, trong tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm. Nhìn thấy Hứa Nam Nam đi tới, anh bỏ điếu thuốc trở lại hộp đựng, tiến lên đón cô: "Nói xong rồi?"
Hứa Nam Nam gật đầu, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Bách.
Có một số việc, cô cũng không biết phải nói với Lâm Thanh Bách thế nào.
Cô không dám khảo sát lòng người, người đến rồi đi bên cạnh cô quá nhiều, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt khi nhìn cô của Lâm Thanh Bách lóe lên, anh xoa xoa đầu cô: "Không muốn nói thì thôi. Trước tiên đi ăn cơm đã, sau đó lại đi tìm chỗ ở, ngày mai chúng ta quay về Nam Giang."
"Anh Lâm, cho em thêm chút thời gian." Hứa Nam Nam nhìn, nghiêm túc nói.
Nếu như nói sau này ai là người đầu tiên biết được bí mật của cô, chắc chắn sẽ là anh Lâm, cô cần thêm chút thời gian, thêm chút can đảm.
Lâm Thanh Bách nhìn cô, cười: "Được, anh chờ."
Xảy ra chuyện này, giờ Hứa Nam Nam cũng không dám đi lấy đồ ngay, mà cô dự định đợi cho tin đồn trôi qua rồi mới đi. Để tránh đến lúc đó bị người ta bắt quả tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận