Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 361

Hứa Nam Nam nhìn Lâm Thanh Bách một cách đầy sùng bái. Giá mà được học vài đòn phòng thân thì tốt. Chỉ dùng đồ vật thôi thì hơi khó giữ an toàn.
"Cũng tạm, rèn luyện đều đặn là được." Lâm Thanh Bách ôn hòa cười, dễ gần như một người anh lớn.
Người này trông còn chính trực lắm đấy.
Hứa Nam Nam thầm nghĩ. Bằng không cũng sẽ chẳng giúp đỡ mình nhiệt tình như thế.
"Đồng chí Lâm, lần trước tôi có nói với anh rồi, tôi làm việc ở hầm mỏ, sau này nếu anh có việc gì thì cứ tới hầm mỏ tìm tôi. Chú Vệ ở phòng bảo vệ quen biết tôi, anh cứ nói tên của tôi là được."
Lâm Thanh Bách gật đầu: "Tôi thuộc bộ vũ trang, sau này nếu cô gặp khó khăn cũng có thể đi tìm tôi."
Cũng đúng thôi, có qua có lại mới phù hợp với nếp sống ở thời đại này. Hứa Nam Nam gật đầu lia lịa. Thấy sắc trời không còn sớm, sợ bà mình ở nhà lo lắng: "Đồng chí Lâm, tôi phải về nhà đây. Sau này anh có chuyện gì cũng đừng khách sáo nhé. À đúng rồi, ngày mai tôi phải đi công tác ở Thượng Hải, anh có muốn nhờ gì không?"
"Không cần đâu, cảm ơn. Có điều cô nhớ phải cẩn thận cậu cảnh sát kia, tôi thấy cậu ta sẽ không bỏ cuộc đâu." Lâm Thanh Bách nghiêm túc dặn dò.
Hứa Nam Nam trịnh trọng gật đầu: "Ừ, tôi nhất định sẽ không để lộ."
Lâm Thanh Bách dắt xe đạp, nhìn Hứa Nam Nam lưu luyến vẫy vẫy tay, mỉm cười. Thì thầm một mình nói: "Đúng là một cô em gái nhỏ."
"Ở nơi biên hải vùng núi kia có một tấm tem quân bưu xanh..."
Hứa Nam Nam ngân nga một khúc nhạc, mang theo ý cười sâu đậm trên mặt trở về nhà.
Bà Vu đang đứng ở cửa sân chờ cô về, thấy cô có vẻ vui, cũng tủm tỉm nói: "Nam Nam, sao hôm nay lại vui thế?"
"Hì hì, hôm nay cháu làm việc rất tốt." Hứa Nam Nam qua loa đáp.
Hình như hôm nay cô có làm gì đâu. Rất xin lỗi hầm mỏ đã trả lương cho cô, ngày mai đến Thượng Hải nhất định cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho.
Bà Vu cứ tưởng những gì cô nói là thật, cũng có vẻ tự hào, kéo cô vào nhà: "Làm việc thật tốt, sau này Nam Nam nhà ta không chừng còn được làm cán bộ đấy." Bà với ông Vu hồi xưa cũng từng là cán bộ xưởng, cảm thấy cháu gái của mình chắc chắn cũng không kém.
Hứa Nam Nam chột dạ cười cười, ngộ nhỡ bà cụ biết cô ở hầm mỏ hoàn toàn chỉ ăn không ngồi rồi giết thời gian, không biết sẽ tức giận tới cỡ nào.
Lại không khỏi nghĩ, nếu cô có thể lên chức, đầu tiên là làm trưởng ban, chính là trưởng ban Vu. Sau này là chủ nhiệm Vu... quản lý mỏ Vu?
Hứa Nam Nam lắc đầu, kéo mình ra khỏi những tưởng tượng viển vông.
Hàng mấy nghìn người như vậy, phải hao tốn bao nhiêu công sức mới quản lý cho được.
Mình vẫn cứ là an phận làm nhân viên quèn thì hơn.
Trong bữa cơm, Hứa Nam Nam nói chuyện cô phải đi công tác ở Thượng Hải. Lần này hai ông bà không nói gì. Dù sao đây cũng là công việc của Hứa Nam Nam, đâu thể vì bọn họ lo lắng mà không đi.
Đến tối bà Vu giúp cô thu xếp hành lý, dặn cô phải cảnh giác bên ngoài.
Kể từ sau chuyện Đổng Vũ, bà ấy bắt đầu cảm thấy giữa xã hội yên bình này vẫn còn ẩn chứa những thứ không an toàn.
Nhưng mà chuyện Đổng Vũ bị thương, bà ấy cũng chẳng thấy đau lòng, quan trọng cháu gái không bị thương là được.
Ừ, vẫn nên tìm một bạn trai thì hơn. Trong nhà có đàn ông, sẽ đỡ nhiều.
Bà ấy đã bắt đầu nghĩ xem trong xưởng có thằng nhóc nào thích hợp hay không.
Sáng hôm sau, Hứa Nam Nam dậy rất sớm, cầm bánh ngô vừa đi vừa ăn.
Dọc đường bắt gặp vợ của chủ nhiệm phân xưởng, biết Hứa Nam Nam phải đi công tác ở Thượng Hải, bèn chạy ngay vào nhà, lúc đi ra cầm theo tiền cùng phiếu công nghiệp. Bảo cô mang giúp hai hộp cơm về.
Vợ chủ nhiệm vừa mới đi, bên cạnh đã có người biết, lại cầm tiền cùng phiếu tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận