Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 739

Chính Lâm Trường Chinh thông báo cho hai người quay về thủ đô, trên danh nghĩa là để đôi vợ chồng son trở về gặp mặt cha mẹ. Dĩ nhiên, lúc không có ai, là người phụ trách chuyện Hứa Nam Nam đã bí mật gửi điện báo, bảo phía trên muốn gặp mặt bọn họ. Cái rương lần này bọn họ nộp lên chứa một số thông tin mật, Hứa Nam Nam đã lập được công lớn, bởi vì đặc thù của Hứa Nam Nam nên không thể khen thưởng trên chức vị được. Vì thế bên trên muốn gặp mặt Hứa Nam Nam, cũng coi là như một chuyến đi khen thưởng. Dĩ nhiên, người đó cũng muốn gặp mặt đồng chí đã nhiều lần lập công này.
Chuyện này khiến Hứa Nam Nam kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Sau khi nhận được tin, cô nhanh chóng đi là quân trang của mình và Lâm Thanh Bách hết lần này đến lần khác, là đến mức cực kỳ phẳng phiu.
Đêm trước khi lên đường, vì biết phải đi xe lửa nên Lâm Thanh Bách chịu đựng không chạm vào cô.
Từ lúc hai người kết hôn, anh đã nếm được mùi, bắt đầu ăn mặn thì không thể dừng lại được, ngày nào cũng ra sức lăn qua lăn lại. Lúc này phải chịu đựng rất vất vả.
Kết quả Lâm Thanh Bách thì phải chịu đựng, còn Hứa Nam Nam lại không đứng đắn, thỉnh thoảng cứ đưa móng vuốt ra quấy nhiễu anh: "Đến lúc đó nói thế nào đây?"
"Xem tình thế mà làm, không có cơ hội nói gì đó đâu." Lâm Thanh Bách buồn bực nói.
Hứa Nam Nam lại bóp cơ ngực anh: "Làm gì có chuyện không có dịp nói chuyện chứ, đến lúc đó nhất định phải khiêm nhường một chút. Anh nói xem, chúng ta sẽ gặp được ai nhỉ?"
Lâm Thanh Bách không lên tiếng.
Hứa Nam Nam lại không vui bóp anh mấy cái: "Ngộ nhỡ phải gặp mấy người đó... Xong rồi, tim em làm sao cứ đập thình thịch vậy chứ. Đến lúc đó bêu xấu thì làm thế nào, em kích động quá đi."
Lâm Thanh Bách biết, cô gái này buổi tối không thể đứng đắn được. Thay vì để cho chính cô suy nghĩ bậy bạ tự mình dọa mình thì thà làm chút chính sự còn hơn.
Anh dứt khoát xoay người đè lên.
Một lúc sau, trong chăn truyền ra tiếng ư ư a a.
Ngày thứ hai lên đường, Hứa Nam Nam ngủ thẳng đến khi đến trạm xe lửa, sau đó lên ghế giường nằm ở buồng xe ngủ tiếp. Lần này hai người còn được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, trong buồng xe chỉ có hai người là cô và Lâm Thanh Bách.
Trên đường không phải chịu mệt mỏi gì cả.
Sau khi đến thủ đô, lại có xe tới đón, đi thẳng đến nhà họ Lâm ở khu tập thể quân đội.
Lâm Trường Chinh vẫn chờ ở nhà, thấy hai người quay về, khuôn mặt luôn nghiêm túc của ông cũng nở nụ cười.
"Trên đường vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Lý Uyển cũng cười nói: "Đúng vậy, đã thu dọn phòng cho các con rồi đó."
Dứt lời nhìn Hứa Nam Nam: "Nam Nam nếu con không thích, dì sẽ thu dọn lại cho con." Trong lời nói cũng có vài phần niềm nở.
Hứa Nam Nam gật đầu: "Không cần phiền ạ, con với Thanh Bách không chú trọng mấy này."
"Gia đình với nhau cả mà, không phiền." Lý Uyển vội vàng nói.
Chờ Lâm Thanh Bách cùng Hứa Nam Nam lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Trường Chinh mới nhíu mày nói: "Em không cần tỏ ra như vậy, thế càng khiến bọn trẻ không tự nhiên."
"Em cũng chỉ muốn cho hai đứa thoải mái hơn chút." Lý Uyển cẩn thận nói.
Lâm Trường Chinh thở dài không lên tiếng, cũng đi lên lầu.
Thấy ông cũng đi rồi, trong lòng Lý Uyển có chút khó chịu, bà ta cũng không ngờ nhà họ Tôn sẽ sụp đổ như vậy. Sụp đổ một cách hoàn toàn, bây giờ nhà bọn họ cũng đã bị chia cho người khác rồi.
Mà theo ý của Tôn Hỉ Mai, dường như chuyện này có liên quan tới Hứa Nam Nam.
Bà ta cũng không dám hỏi anh Lâm, bây giờ anh Lâm chuyện gì cũng không nói với bà ta. Nhưng bà cũng nhìn ra được, thái độ của anh Lâm có vấn đề. Bây giờ người làm chủ của nhà họ Lâm không phải là anh Lâm nữa, mà là con riêng của bà ta, thậm chí là con dâu của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận