Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 300

Cộng thêm Vệ Quốc Binh cùng chủ nhiệm Chu đều những người biết ăn nói, lại còn là công chức công tác ở đơn vị, có tiếng nói có tự tin, lời nói ra cũng có đầu có đuôi, thế là bầu không khí trong nhà rất vui vẻ.
Hứa Nam Nam giúp bưng thức ăn, bưng sủi cảo lên.
Đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Vu Đông Lai vội hét mọi người bắt đâu ăn thôi.
Không cần biết là nói cái gì, ngồi xuống là dễ nói chuyện. Mọi người vừa chuẩn bị ăn cơm thì Lý Kim Hoa cũng tới, còn mang cháu trai ba tuổi tới.
Thấy bà ta bước vào, sắc mặt Vu Đông Lai không được tốt lắm. Bà Vu kéo vạt áo ông ấy một cái, ra hiệu cho ông ấy lúc này chớ gây chuyện. Nếu không sẽ khiến cho mọi người chê cười.
Nể bà cụ cùng hai cô cháu gái, Vu Đông Lai nhịn xuống cục tức này.
"Tất cả ngồi đi, ngồi ăn nào." Bà Vu cười nói.
Lý Kim Hoa cười tít mắt nói: "Tôi bảo chị Vu này, hôm nay tôi tới, vẫn là vì chuyện lần trước gây gổ với anh chị. Lần đó là tôi ngu muội, không biết nhìn người. Tôi cho là hai chị em Nam Nam lừa anh Vu, nên lo thay cho anh ấy ấy mà."
Giơ tay không đánh người mặt cười, ngay cả Vu Đông Lai cũng không thể nói gì.
Bà Vu cười nói: "Không có gì, đều là hàng xóm, sau nà còn phải giúp đỡ lẫn nhau mà, chớ vì những chuyện này mà ầm ĩ vướng mắc với nhau."
"Ai bảo không phải thế chứ, lần này tôi nhìn hai chị em Nam Nam, cũng cảm thấy rất tốt. Hôm nay tới cũng là để vui lây đây."
"Tôi quen chị Lý nhiều năm như vậy, hôm nay mới biết hóa ra chị Lý là một người ôn hòa đấy." Một công nhân điện trong xưởng của Vu Đông Lai là Tằng Vệ Quốc cười nói.
Lời này nghe đã có chút châm biếm.
Ngang ngược bao năm, sao hôm nay tự dưng thay đổi.
Hứa Nam Nam biết người này, vừa nãy Vu Đông Lai đã giới thiệu đặc biệt với cô, còn bảo sau này mạng điện trong nhà xảy ra vấn đề gì, có thể tìm người này.
Người này cũng là người duy nhất không nhăm nhe cái nhà này.
Bởi vì không nhăm nhe cái nhà này, cộng thêm chức vị thợ điện của ông ấy là cương vị quan trọng trong xưởng, lúc nói ra lời này, Lý Kim Hoa cũng không dám căng lên với ông ấy.
Lý Kim Hoa làm bộ nghe không hiểu, nói: "Trước kia còn trẻ, bây giờ có tuổi rồi, nhiều chuyện cũng nghĩ thoáng ra." Lại nhìn sang Nam Nam: "Nam Nam, bao giờ rảnh rỗi có thời gian thì sang nhà bọn thím chơi. Nhà đông người, náo nhiệt lắm."
Hứa Nam Nam cười nhạt, không lên tiếng.
Chuyện sang nhà bà ta chơi thì không cần đâu. Câu kia nói như nào ấy nhỉ, không có chuyện gì tự dưng xum xoe, không gian thì cũng là trộm. Chính là nói đến loại người bình thường xấu xa đủ đường, đột nhiên thay đổi tốt lạ thường, nhất định là có nguyên nhân.
Lý Kim Hoa cũng không so đo.
Chỉ có Chu Phương nháy mắt với Hứa Nam Nam, hơi không hiểu tình huống này là thế nào. Sao nghe câu này trong ngoài đều thấy có vấn đề vậy.
Hứa Nam Nam lắc đầu. Thật ra cô cũng đoán được chút ít, chắc là vì chuyện nhà cửa.
Nhưng không biết là vì căn nhà này, hay là căn nhà vợ chồng ông Vu ở.
Có điều hình như ông Vu vẫn chưa muốn nói chuyện muốn nhường lại nhà. Làm sao bà ta biết được.
Đang suy nghĩ, Vu Đông Lai đã uống cùng với mọi người một ly, sau đó trịnh trọng buông ly rượu xuống: "Hai vợ chồng chúng tôi ở trong xưởng bao năm như vậy, chuyện trong nhà, mọi người cũng biết cả đấy. Cô độc nửa đời, bây giờ cuối cùng cũng có thêm một đôi cháu gái. Cũng coi như là phúc phận tuổi già. Người già mà, sợ nhất là cô độc, sau này, chúng tôi vẫn sẽ cùng chung sống với nhau."
Lời này của ông ấy khiến bầu không khí trên bàn cơm thay đổi hẳn.
Trừ ông Tằng, mọi người đều nhìn vào ông ấy.
Chủ nhiệm phân xưởng ở xưởng nói: "Quản lý Vu, vậy ông chuẩn bị ở đâu?"
Vu Đông Lai cười: "Đừng gọi tôi quản lý Vu nữa, đó đã là chuyện từ tám kiếp rồi, cứ gọi tôi một tiếng ông Vu là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận