Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 527

"Anh, cán sự Vu, sao hai người giờ mới đến vậy. Em chờ ở đây từ sáng sớm rồi, suýt chết rét luôn rồi đó." Lâm Thanh Tùng vui vẻ nói.
Lâm Thanh Bách liếc cậu ta một cái: "Anh và Nam Nam đã đính hôn rồi, em chưa xem điện báo à?"
Lâm Thanh Tùng bừng tỉnh, nhìn Hứa Nam Nam: "Chị dâu."
Nghe thấy hai tiếng chị dâu này, Hứa Nam Nam đỏ mặt, lấy khăn quàng che mặt: "Gọi thế nào cũng được."
"Vậy không được, anh ấy thích nghe mà." Lâm Thanh Tùng cười nịnh nọt nhìn Lâm Thanh Bách. Không có cách nào, bây giờ cậu ta ở thủ đô sống không tốt, hy vọng lần này anh trai trở về có thể giải cứu cậu ta trước mặt cha mẹ.
Lâm Thanh Bách hài lòng gật đầu: "Quy củ không thể loạn. Đi về trước thôi, đừng để Nam Nam bị lạnh."
"Dạ, xe chờ sẵn ở bên ngoài rồi. Ông già xấu xa, không cho xe bên chỗ tuyến đến đón, xe em phải mua tặng bác tài gói thuốc lá bác ý mới tới đấy."
Ba người đi bộ ra xe, Lâm Thanh Tùng vừa kể khổ vừa giành công với anh trai mình.
Hứa Nam Nam nhìn bộ dạng của cậu ta, không nhịn cười nổi. Ai có thể nghĩ tới chỉ đạo viên Lâm ở Nam Giang không sợ trời không sợ đất, nhưng vừa về tới thủ đô lại trở nên sợ sệt thế này.
Lần này Lâm Thanh Tùng gọi là một chiếc xe Jeep, cậu ta tự giác ngồi ở ghế trước, nhường ghế sau cho Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách ngồi.
"Trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, cha biết hôm nay anh về nên cố ý ở nhà chờ đó. Anh nói xem, đều là con trai của cha, làm sao lại khác biệt lớn như vậy."
Lâm Thanh Bách nhắm mắt lại, căn bản không để ý tới cậu ta. Bàn tay anh nắm lấy tay của cô giúp cô làm ấm tay. Đợi đến khi lòng bàn tay của Hứa Nam Nam cũng nóng đổ mồ hôi, anh mới buông lỏng tay cô ra.
Lâm Thanh Tùng quay đầu nhìn thấy cảnh này, chua đến ê răng.
Lại nhớ đến vị ở trong khu tập thể, cậu ta thở dài, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bởi vì là xe Lâm Thanh Tùng lén gọi, không dám để cho Lâm Trường Chinh biết, nên xe chỉ dừng lại trước cửa khu tập thể. Lâm Thanh Tùng nhiệt tình phát thuốc, miệng mồm ngọt xớt làm bác tài cười ha hả vui vẻ rồi cậu ta mới để bác tài rời đi. Sau đó cậu ta nhanh nhẹn chạy ra phía sau giúp khuân đồ vào.
Kết quả căn bản không nhấc nổi, Lâm Thanh Tùng lúng túng nhìn Lâm Thanh Bách một tay đã xách lên được.
Lâm Thanh Tùng sờ sờ mũi, dứt khoát đứng sáp bên Hứa Nam Nam: "Chị dâu, hai người mang đồ gì về vậy. Cha em cũng đã nói rồi, không cần mang đồ gì về đâu."
"Đều là chút ít đặc sản quê nhà mà thôi." Hứa Nam Nam nói.
Biết cô sẽ đi qua gặp phụ huynh, ông bà nhà họ Vu khỏi phải nói coi trọng chuyện này cỡ nào. Từ vài tháng trước hai cụ đã bắt đầu chuẩn bị đồ. Có phiếu thịt cũng không nỡ ăn thịt, ông bà Vu mua về đều làm thành thịt muối, nghĩ cách lấy cá để làm thành cá muối. Rồi lại tìm những công nhân đến từ nông thôn ở trong xưởng, dùng lương thực đổi một ít các loại hoa quả khô như táo đỏ này nọ.
Lâm Thanh Bách biết chuyện này, anh cũng không khách sáo, để cô mang theo hết. Sau đó anh ra ngoài kiếm cá muối và thịt muối để cho nhà họ Vu ăn tết, làm ông bà Vu cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Lúc nhớ đến những chuyện này, Hứa Nam Nam đang nhìn Lâm Thanh Bách. Cô bỗng nhiên nhận ra, từ sau khi Lâm Thanh Bách đi vào khu tập thể thì cả người trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bây giờ anh hoàn toàn khác với dáng vẻ hay cười nói khi ở Nam Giang.
Dường như Lâm Thanh Tùng cũng không cảm thấy kỳ quái, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng giới thiệu với Hứa Nam Nam về hàng xóm xung quanh nhà.
Khi đến trước cửa một căn nhà hai tầng, mọi người mới dừng lại.
"Anh em em cũng không lớn lên ở đây đâu, lúc anh ấy về đây hai anh em còn phải ở chung một phòng ấy. Căn nhà này là mãi sau nhà em mới được phân cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận