Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 799

Lý Tĩnh sống trong thôn cũng đã được ba tháng rồi, dần dần cũng đã bắt đầu khai hoang ruộng đất của mình.
Mấy năm nay làm việc ở Tây Tạng nên bây giờ bà ta cũng đã thuần thục việc làm nghề nông. Một mình làm việc bất kể ngày đêm nên thu hoạch cũng được kha khá.
Đôi khi gia đình nhà Hứa Quý thấy bà ta tội nghiệp nên cũng tới giúp một tay. Hạt giống được cấy xuống ruộng, chỉ đợi đến mùa thì thu hoạch thôi.
Chuyện Lý Tĩnh về lại trong thôn sinh sống cuối cùng cũng được mấy người Hứa Kiến Sinh cũng biết được.
Trước khi tết đến, Hứa Kiến Sinh và Hứa Linh từ miền Nam trở về, đem theo rất nhiều hàng hóa, nhân dịp tết đến kiếm được một khoản tiền. Trên đường gặp người dân trong thôn họ Hứa đến đây để mua sắm đồ tết thì biết được chuyện này.
Hai người đều quyết định không nói cho hai người già họ Lý nghe chuyện này. Hai cụ cũng không sống được bao lâu nữa, cũng đã nghĩ là Lý Tĩnh không còn nữa, không cần phải để cho bọn họ vì đứa con bất hiếu ấy mà không thể an hưởng tuổi già.
Hứa Linh nói chuyện này cho Hứa Nam Nam nghe. Hứa Nam Nam cũng không có tỏ thái độ gì.
Ngày tết ông Táo, Hứa Quý và Tống Quế Hoa mang thịt và bột mì đến, cùng với một cái áo bông đến nhà gỗ cho Lý Tĩnh.
"Đây là Tiểu Linh nhờ người mang về. Cũng xem là bày tỏ lòng hiếu thảo với cô. Cô nói xem, lúc đầu bà đối xử với tụi nhỏ như thế nào, bây giờ tụi nhỏ lại đối xử với cô như thế này."
Lý Tĩnh ôm cái áo bông vào trong lòng, mắt đỏ hoe, không ngừng rơi nước mắt.
Đêm giao thừa, cuối cùng thì bà Hứa cũng đã mất.
Bà lão này cả đời ngang ngược hống hách, chỉ vì lợi ích của mình mà đè ép con trai cả, không xem con gái của con trai cả mình ra gì. Bây giờ già rồi bị con trai con dâu bỏ mặc, mấy năm nay sống một cuộc sống không bằng heo chó. Ông trời dường như cũng muốn để bà ta phải chịu tội nhiều, mấy năm nay bà ta nằm một chỗ trên giường, thỉnh thoảng nhờ chút tiếp tế của người trong thôn và cộng thêm được chia ít lượng thực, thế là cũng chịu đựng được suốt bao năm nay. Cuối cùng thì năm nay cũng đã không qua khỏi. Nghe nói lúc mất, trên giường toàn là phân, nếu không phải sợ thối nát ở trong nhà cũ thì người nhà họ Hứa cũng không muốn lại gần.
Lý Tĩnh đứng ở trên đỉnh núi thấy người nhà họ Hứa đựng bà Hứa trong một cái quan tài mỏng vừa mới đóng xong rồi chôn cất bà ta. Chôn xong thì đi ngay, không một ai đứng lại khấu đầu lạy tạ gì cả.
Người nhà họ Hứa đều cảm thấy vì bà lão này mà cuộc sống của gia đình mới ngày càng sa sút. Một người già không đáng để tôn kính, cho dù là chết rồi thì cũng không làm người ta vui vẻ gì.
Lý Tĩnh đến chỗ mộ của bà Hứa xem, sau đó quỳ dưới đất khóc.
Cả đời của bà ta, gả vào nhà họ Hứa bị bà Hứa đè ép dữ dội, chỉ vì muốn lấy lòng bà Hứa mà bà ta không nuôi con gái ruột của mình, nuôi cháu trai cháu gái. Cũng vì bà Hứa, bà ta hết lần đến lần khác làm trái ý chồng của mình, để cho chồng và con gái đều thất vọng với bà ta.
Cuối cùng bản thân bà Hứa cũng bị kết cục như vậy, lúc đầu bà ta làm như vậy là để làm gì chứ.
"Kiếp sau, tôi sẽ không làm con dâu bà nữa đâu!"
Biết Lý Tĩnh không đến làm phiền cuộc sống của Hứa Linh và mọi người nữa, mà là tự ở thôn họ Hứa cày cuốc sống qua ngày, Hứa Nam Nam cũng đã không còn quá căm ghét người đàn bà này nữa.
Đối với việc Hứa Linh mang đồ đến cho Lý Tĩnh, cô cũng không nói gì. Tình cảm con người là như vậy, đối với những người có cùng chung huyết thống với mình, cho dù là hận đến xương tủy cũng không thể thật sự bỏ mặc như người dưng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận