Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 95

“Thím, cháu thật sự không đi đâu. Lần trước cháu vào thành phố, mẹ cháu đã trách mắng cháu một trận, thế nào cũng thấy cháu không vừa mắt, cứ luôn bảo cháu về quê. Lần này cháu không đi đâu. Nếu như cha cháu thật sự thương cháu, cũng không thể chỉ nghe lời của thím hai thím ba được, nếu như không thương cháu, cháu có bỏ đi cũng không có tác dụng.” Cô không muốn đi chịu cơn giận vô cớ đó. Nhưng mà cô cũng muốn đi vào thành phố, qua vài ngày nữa phải đi một chuyến, mua một ít tem trở về, bỏ vào trong cửa hàng Taobao để bán.
Mấy hôm nay cô bận rộn việc rời khỏi nhà họ Hứa, cô đã không quản lý tốt cho cửa hàng của mình rồi. Cửa hàng này mới là chỗ dựa của cô, bây giờ tiền ở trên người đều là nhờ vào cửa hàng Taobao kiếm được.
Nghĩ đến đây, cô từ trong túi lấy ra hai đồng tiền đưa cho Tống Quế Hoa. “Thím, chúng ta không nói đến họ nữa, đúng lúc cháu có việc muốn làm phiền thím đây.”
Tống Quế Hoa thấy cô đột nhiên móc tiền ra thì ngẩn người: “Tiền này ở đâu cháu có vậy hả?” Nhà họ Hứa như vậy mà cũng chịu cho hai chị em này tiền sao?
Quả nhiên, Hứa Nam Nam căng thẳng nói: “Thím à, thím đừng để người nhà họ biết. Tiền này là lần trước cháu đi vào thành phố, mấy chú mấy dì làm ở hầm mỏ của cha cháu nhìn thấy cháu đang thương nên đã lén đưa cho cháu đó. Cháu không có nói với người trong nhà, vốn dĩ cháu nghĩ để dành sau này dùng vào việc khẩn cấp gì đó. Nhưng bây giờ không để dành nổi nữa, cháu và Tiểu Mãn sống ở đây, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ. Bây giờ cháu cầm tiền đi mua đồ thì không hay lắm, thím giúp cháu đi đến xã mua bán mua một ít đồ về với ạ.”
Những lời này đương nhiên là lấy cớ, Hứa Nam Nam đã sớm chuẩn bị xong rồi. Tiền lần trước cô bán sữa bột, vẫn luôn mang theo bên người, không có cơi hội dùng tới. Mặc dù lo lắng bị người khác biết được, nhưng cô cũng không thể cứ luôn giấu tiền không dùng, sống cực khổ qua ngày được. Cô chỉ có thể tìm một cái cớ như vậy, để Tống Quế Hoa giúp đỡ.
Cũng may Tống Quế Hoa không hề nghi ngờ gì cả, cô ấy chưa từng đi vào trong thành phố, không biết người trong thành phố là thế nào, chỉ cảm thấy bọn họ cao hơn các cô ấy một bậc. Cho vài đồng tiền, hình như cũng là chuyện bình thường. Tặc lưỡi nói: “Nhìn đi, vẫn là người thành phố hào phóng. Hai đồng tiền cũng không ít đâu.”
Hứa Nam Nam ngại ngùng: “Cháu còn hai đồng, để đó sau này từ từ dùng.”
“Trên đời này người tốt vẫn nhiều hơn. Nhà họ Hứa kia, cũng chỉ là số ít thôi.” Tống Quế Hoa cũng rất vui vẻ. Trước kia cô ấy còn lo lắng hai chị em Hứa Nam Nam sống như thế nào, bây giờ có vài đồng tiền này, cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian rồi.
Xã mua bán ở trong thôn, cách thôn họ Hứa cũng không xa lắm, Tống Quế Hoa cũng không chậm trễ nữa, xách rổ rời đi. Trong lòng càng thêm thích Hứa Nam Nam, cảm thấy đứa trẻ này tin tưởng cô ấy, chịu đưa hai đồng tiền vào trong tay cô ấy, vậy chính là không coi cô ấy là người ngoài rồi.
Tống Quế Hoa là một người biết cách sống, hai đồng tiền này chi tiêu rất thấu đáo, mua đầy đủ dầu muối nước tương giấm, ngoài ra còn mua một ít bồ kết giặt quần áo, cuối cùng theo lời dặn của Hứa Nam Nam, cô ấy mua một ít kẹo.
Hứa Nam Nam chỉ nhận lấy những thứ đồ khác, thuận tay đưa kẹo cho Tống Quế Hoa.
Tống Quế Hoa không cần: “Cuộc sống của cháu đang khó khăn, sao thím có thể cầm đồ của cháu được chứ.”
“Thím, Mộc Đầu và Thạch Đầu gọi cháu một tiếng chị, kẹo này chính là quà cháu cho bọn chúng. Nếu không thì người làm chị này cũng quá tệ rồi. Chỉ lần này thôi, sau này cháu sẽ không khách sáo nữa. Cháu cũng không coi thím là người ngoài mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận