Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 390

Trước kia, lúc cô bé và chị gái còn ở nông thôn, cô bé luôn thấy hâm mộ Tiểu Linh có thể ở trong thành phố với cha mẹ, không phải ở nhà bị bà và mấy thím đánh chửi. Thế nhưng bây giờ cô bé mới biết, Tiểu Linh ở nhà cũng không tốt. Lúc cô bé và chị gái ở nông thôn, dù gì còn sống nương tựa với nhau, chứ Tiểu Linh ở nhà, đâu có yêu thương cô nhóc?
Hứa Nam Nam nghe thấy được chuyện này, chân mày cũng nhíu chặt lại. Lý Tĩnh đang muốn làm gì thế, tư tưởng nô lệ có phải quá nghiêm trọng rồi không. Cho dù Hứa Hồng tìm được một gia đình nhà chồng là quan chức ủy ban huyện thì cũng liên quan gì đến cô ta? Cô ta có cần phải vội quỳ xuống xu nịnh thế không?
Còn cả Hứa Kiến Sinh cũng thế, nghe nói hắn ta đưa Tiểu Linh đi học, cô còn tưởng rằng hắn ta đã hối lỗi, biết bản thân có một cô con gái, bây giờ nhìn lại, rõ là kiểu chuyện lớn nhỏ gì cũng không quan tâm.
"Tiểu Linh nói em ấy chỉ đói bụng thôi, chỉ cần không chết đói là được." Lúc Tiểu Linh nói lời này, dáng vẻ của cô nhóc khiến cô bé thấy sợ lắm.
Hứa Nam Nam xoa xoa đầu của cô bé: "Không sao, chị sẽ không để Tiểu Linh đói đâu, chốc nữa chị sẽ đến tìm em ấy, đưa em ấy đến nhà ăn ở hầm mỏ ăn cơm."
Bởi vì đầu cô vẫn còn hơi choáng, nên cả buổi sáng Hứa Nam Nam làm việc chẳng có tinh thần gì.
Chị Liễu nhắc tới chuyện đòi quyên góp phiếu lương thực, Hứa Nam Nam lấy ra một cân phiếu lương thực.
Chị Liễu nói: "Nghe nói Ngô Kiếm nộp hơn tám mươi cân."
Hứa Nam Nam vừa nghe mấy chữ này, hoảng sợ đến mức tỉnh táo lại vài phần: "Anh ta lấy đâu ra nhiều phiếu lương thực như thế?" Ôi chao, một tháng bọn họ cũng chỉ được ba mươi cân phiếu lương thực, không ăn không uống gì cũng phải để dành ba tháng mới được tám mươi cân.
"Lấy ở nhà anh ta đấy, hai người chị gái cùng một cô em gái ở nhà anh ta đều có đơn vị, ăn lương thực cung ứng. Lần này vì để ủng hộ anh ta, thế nên cũng đã lấy số phiếu tích trữ hàng tháng của mình ra. Cả nhà thắt lưng buộc bụng để ủng hộ cho anh ta đấy."
Chị Liễu nói xong lại nhỏ giọng nói: "Nhưng đây vẫn chưa đủ, Hứa Mai Tử kia…" Chị ấy nháy mắt một cái, không biết có nên nói hay không, dù sao cũng có chút quan hệ với Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam hóng chuyện nói: "Cô ta thế nào, chị Liễu chị nói đi!"
"Cô ta giúp thêm phiếu lương phực, cũng giúp góp khoảng hai mươi cân. Ôi chao, em nói xem cô gái đó có ý gì, còn chưa xác định mối quan hệ mà đã cứ thế chạy lên rồi, sau này không xong mất thôi."
Lương thực quý giá và đắt biết bao, nhà nhà xem như mệnh của mình vậy, thế mà lại lấy ra để trợ cấp cho đàn ông.
Nếu là đàn ông của mình thì cũng được đi, nhưng chẳng phải còn chưa xác định mối quan hệ sao?
Lúc này bên phía nhà họ Hứa, cũng đang gây gổ vì chuyện phiếu lương thực.
Nguyên nhân chuyện này còn là vì do Hứa Mai Tử gây ra, vì để ủng hộ Ngô Kiếm đi lên, Hứa Mai Tử giúp góp phiếu lương thực. Bản thân chị ta thắt lưng buộc bụng bỏ ra năm cân phiếu lương thực, sau đó lại còn dùng phiếu công nghiệp và phiếu vải này nọ của mình cầm đi đổi lấy phiếu lương thực với người ta. Hứa Hồng sớm đã luôn nhìn chằm chằm những thứ này của chị ta, mặc dù chị ta có không ít quần áo mới, thế nhưng sau khi chị ta quen biết Lâm Thanh Tùng, lúc nào cũng cảm thấy quần áo trước đây của mình không đủ đẹp, giày mình đang dùng cũng không vẻ vang.
Chị ta muốn dùng phiếu vải để đổi lấy váy liền mặc, rồi còn mua thêm giày da tốt nhất. Chị ta thấy những chiếc váy liền mà các nữ công nhân ở ủy ban mỏ mặc trông vô cùng phong cách.
Nhưng có nói Hứa Mai Tử hết lời mà Hứa Mai Tử vẫn không đưa cho chị ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận