Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 520

Hứa Nam Nam khịt mũi coi thường, suy nghĩ lại cô thấy vẫn nên mua cho. Cô quay đầu lại tìm người bán hàng, định bỏ tiền mua một bộ cho Lâm Thanh Bách.
Lúc ra khỏi cửa hàng bách hóa, Lâm Thanh Bách thở dài: "Nam Nam, bao giờ em mới có thể không xem anh như người ngoài. Em phải học cách ỷ lại anh."
Hứa Nam Nam bình tĩnh nhìn anh: "Em ỷ lại anh mà, nhưng em cảm thấy có một số việc em có thể làm thì em sẽ làm."
Lâm Thanh Bách nhìn dáng vẻ kiên định của cô, xoa tóc cô, kìm nén nỗi bất an trong lòng.
Trên đường về Nam Giang, Cậu Hai lại tìm tới.
Hứa Nam Nam mượn vẻ ngủ gà ngủ gật đi vào Taobao.
Tôi Là Cậu Hai: Cái bình kia có nguồn gốc như thế nào ấy? Tôi nhìn thoáng qua đã thấy ưng ý, không cần phải nói, chắc chắn là cô tìm "giúp tôi" đúng không?
Như sợ Hứa Nam Nam sẽ không bán cho mình, cậu ta còn cố ý đặt từ "giúp tôi" vào trong ngoặc kép.
Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng cảm xúc khó xử: "Ngại quá, tôi không bán thứ này."
Tôi Là Cậu Hai: "Sao không bán, không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao?"
"Tôi cảm thấy có lẽ thứ này có nguồn gốc từ trong hoàng cung, tôi phải xác nhận trước đã."
Tôi Là Cậu Hai: "Lấy cớ lấy cớ, đã nói rồi mà, sao tôi thích thì lại không bán nữa."
"Tôi nói thật, nếu bán thì không phải tôi sẽ lỗ sao?" Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng bi thương sang.
Tôi Là Cậu Hai: "Người trong ngành như chúng ta phải gánh vác mọi rủi ro. Bị lừa là chuyện thường tình. Tuy thứ này vẫn chưa được xác định, như vậy đi, tôi trả tám trăm ngàn, cô thấy thế nào?"
Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng mỉm cười sang: "Tôi còn nhớ rõ hai triệu lần trước đấy."
Tôi Là Cậu Hai: "Một triệu, chính cô vừa rồi có nói rồi mà, vẫn chưa xác định có phải đồ thật hay không, không thể nâng giá lên được." Cậu ta không tin lời Hứa Nam Nam nói chút nào, mỗi lần mua đồ cô đều lấy cớ hàng không bán. Lần này chắc chắn cũng không muốn bán. Hơn nữa cậu Ba cũng nói rồi, lần nào cậu ta cũng mua được đồ thật, mình không thể mua phải hàng giả được.
Hứa Nam Nam do dự nửa ngày mới gửi một con số qua: "Một triệu tám mươi ngàn."
Thấy Hứa Nam Nam lại cộng thêm tám mươi ngàn giống như lần trước, cậu Hai cảm thấy lần này mình có thể kiếm được thêm một khoản, hơn nữa sẽ còn được huênh hoang trong giới lần nữa.
Tôi Là Cậu Hai: "Thành giao."
Thế là Hứa Nam Nam bình tĩnh sửa lại giá cả, sau đó nhìn đối phương mua đồ rồi thanh toán. Cô bình tĩnh ẩn đối phương rồi đăng xuất.
Cô vừa mở mắt ra, ý cười trong mắt ngừng lại, Lâm Thanh Bách đang cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen láy làm người ta cảm thấy sâu không lường được. Hứa Nam Nam nhảy dựng trong lòng: "Sao vậy anh?"
"Không có gì, anh thấy em ngủ không yên ổn. Không có gì, em ngủ tiếp đi, đến nơi anh gọi em dậy."
Lâm Thanh Bách vỗ về cười nói.
Hứa Nam Nam không thể nào ngủ được. Nghĩ đến chuyện cậu Hai cô có chút hối hận. Cô không lo tên cậu Hai sẽ tìm cô tính sổ mà lo rằng mình bán hàng giả thì cửa hàng Taobao sẽ có thay đổi gì không.
Mãi cho đến khi xe đến Nam Giang cũng không có gì thay đổi.
Cô dứt khoát mặc kệ, dù sao hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Hứa Nam Nam vẫn luôn chờ cậu Hai đến tìm cô tính sổ, chờ một tuần lễ cũng không có động tĩnh gì. Cuối cùng, cô chờ đến tận ngày mình đính hôn.
Trước khi đính hôn một ngày, không biết Lâm Thanh Bách lấy được bột gạo và cả quả sơ và mấy cân thịt ba chỉ từ nơi nào, anh mang sang để nhà họ Vu dùng khi mời khách.
Hai cụ thấy anh cầm những thứ này tới thì hai mắt nhìn trừng trừng. Tiệc đính hôn này không phải để nhà mình phụ trách tổ chức sao, sao có thể lấy đồ của nhà trai ra mời được chứ. Lại còn mang nhiều đồ như vậy.
“Không sao ạ, bình thường một mình cháu ăn cũng không hết mấy, nhà cháu vẫn còn không ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận