Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 642

Cô ta phải tốn bao công sức mới lấy được chìa khóa. Đồ là do chính cô ta tự tay bỏ vào. Trễ thế rồi, không thể nào có người còn tới phòng làm việc, càng không thể nào vừa vặn thấy được ngăn kéo của Hứa Nam Nam. Vậy thì đồ đâu rồi.
Nhớ tới Hứa Nam Nam vừa rồi có lục lọi ngăn kéo, cô ta quay phắt sang Hứa Nam Nam: "Có phải mới nãy cô nhân cơ hội giấu đi rồi phải không?"
Hứa Nam Nam cố nén để mình không trợn mắt khinh thường. Quả thật cô cũng có ý định này, nhưng thật đúng là không thấy đồ đâu.
Cô vỗ vào bàn tay cùng túi của mình: "Tôi giấu chỗ nào được?"
"Trong quần áo của cô, là trong quần áo của cô." Hứa Mai Tử kích động nói. Còn định đi kéo quần áo của Hứa Nam Nam ra.
"Hứa Mai Tử, dừng tay lại!" Quản lý mỏ Cao quát lên: "Mau kéo hai đồng chí nữ này ra, thế này còn ra thể thống gì."
Hứa Nam Nam đâu dễ để bị bắt nạt, lúc Hứa Mai Tử nhào tới thì bị cô đưa tay đẩy ra. Nếu không phải phía sau có hai đồng chí nữ tới định túm lấy Hứa Mai Tử thì suýt nữa cô ta đã ngã ra rồi.
Cô trừng mắt với Hứa Mai Tử: "Cô điên rồi sao, còn muốn kéo quần áo cúa tôi, tôi thấy cô rõ là đang cố ý gây chuyện. Hứa Mai Tử, cô đúng là mặt dạn mày dày!"
Hứa Mai Tử bị hai đồng chí nữ túm chặt lấy không động đậy được, mặt tái dại đi.
"Tôi thật sự đã nhìn thấy!" Cô ta nhìn những người bên cạnh, lúc nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của quản lý mỏ Cao thì hoảng sợ không thốt ra được nữa.
Quản lý mỏ Cao chắp tay sau lưng đi tới rồi chỉ vào đống đồ tung tóe trên đất, nói: "Đây chính là thứ cô chính mắt nhìn thấy?"
"Có, có thể là sau đó cô ta đã cầm đi rồi." Hứa Mai Tử ngụy biện.
"Nếu như đến nhà Nam Nam mà không tìm được, có phải lúc đó cô sẽ nói là cô nhìn nhầm không. Sau đó cô phủi tay cái là coi như hết chuyện, còn Nam Nam thì coi như để im cho cô ức hiếp. Cô tính hay quá nhỉ!" Chu Phương tức giận đùng đùng.
Chị ấy rất không ưa khi thấy nhà họ Hứa bắt nạt Nam Nam. Đặc biệt là Hứa Mai Tử này, được cha mẹ ruột của Nam Nam nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đã không biết ơn mà lại còn hại Nam Nam. Đúng là không bằng cả sói mắt trắng, súc sinh còn thua xa.
Những công nhân viên khác trong văn phòng cũng lục tục kéo tới, bọn họ truyền tai nhau để biết đại khái tình hình, ai nấy cùng hướng những ánh nhìn bất thiện về phía Hứa Mai Tử.
Có người nói: "Ủy ban mỏ chúng ta thành nơi nào rồi vậy. Thích đến lục là lục, sau này bất cứ ai cũng có thể tới lục đồ, vậy còn làm việc gì được nữa."
Quản lý mỏ Cao nghe vậy, lửa giận trên mặt càng nồng. Lần này cách hành sự của Hứa Mai Tử đã chạm tới giới hạn của ông ta. Đợt này bên trên thường xuyên gửi tài liệu học tập tới, ông ta cũng biết gần đây kết cấu tổ chức có phần căng thẳng nên luôn sợ công nhân trong mỏ rối loạn rồi ồn ào cả lên. Cả ngày ông ta hao tâm tổn sức vì an ninh trong mỏ. Đồng chí Vu Nam Nam cũng bỏ ra rất nhiều công sức. Kết quả cuối cùng lại bị một công nhân học nghề phá hoại.
Nếu như lần này cứ bỏ qua như vậy, sau này những công nhân khác nhất định sẽ theo gương bắt chước để rồi không áp chế được ai. Trong mỏ này nhiều người như vậy, còn không phải là loạn hết lên à.
"Đồng chí Hứa Mai Tử, đồng chí bêu riếu vu khống đồng chí khác, việc này cục công an cũng có thể định được tội cho đồng chí. Trong mỏ chúng ta đều là đồng chí gương mẫu có tư tưởng đoan chính, một công nhân như đồng chí, hầm mỏ chúng tôi không thể giữ lại. Hôm nay đồng chí sẽ bị cắt giảm trả hộ tịch tại chỗ."
Tức là Hứa Mai Tử đã bị khai trừ.
Hứa Mai Tử nghe vậy, kinh hoàng: "Quản lý mỏ Cao, tôi không hề nói láo, tôi nói thật mà. Tôi, có lẽ là tôi đã nhìn lầm. Tôi không hề cố ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận