Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 683

Trên đường đi, Lâm Thanh Bách hỏi cô muốn đi nơi nào, nhưng cô cứ thần bí không chịu nói.
Cũng không biết có phải vì đã lâu không đến tỉnh lỵ hay không. Lần này đến đây, Hứa Nam Nam lại thấy cảm giác rất khác với lần trước.
Có thể là vì Nam Giang quá thái bình. Ngoại trừ một chút náo loạn nhỏ ở trường học thì trên cơ bản đều không có gì thay đổi, cho nên cô chưa từng cảm nhận được. Đến khi đến tỉnh lỵ, vừa so sánh đã thấy sự khác biệt trong đó.
"Em muốn đi đâu?"
Lâm Thanh Bách như chẳng thấy lạ trước những thay đổi này, anh vẫn nhìn Hứa Nam Nam với vẻ mặt như thường.
Hứa Nam Nam vừa muốn kéo tay Lâm Thanh Bách thì đột nhiên phát hiện mấy người đứng gần đó đều nhìn mình. Cô buông tay ra theo bản năng thì những người đó mới không nhìn nữa.
Ngay cả nắm tay cũng không thể tùy ý.
Cô nhét tay vào túi: "Đến thư viện tỉnh lỵ xem sách đi, đã lâu không đến xem rồi."
Thư viện lúc này có không ít sách. Nhưng không phải ai cũng có thể đến. Về cơ bản, chỉ có một số công nhân viên chức mới có thể nhận được đãi ngộ như này.
Cô và Lâm Thanh Bách là người Nam Giang nên không thể vào thư viện. Nhưng Lâm Thanh Bách có đơn vị liên quan ở tỉnh lỵ, có quan hệ là có thể vào.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên người đến xem sách rất nhiều. Mọi người đều rất tuân thủ quy định, cầm sách yên tĩnh ngồi trên ghế, người không có ghế thì trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách chia ra tự tìm sách cho mình, sau khi tìm được hai quyển sách, cô lập tức bảo Lâm Thanh Bách ngồi vào vị trí giữ chỗ cho mình, còn cô thì tiếp tục tìm sách khác.
Hai mắt của Lâm Thanh Bách khẽ lóe lên, mỉm cười nói: "Em đi đi."
Sau khi Hứa Nam Nam rời đi, anh cúi đầu xuống chậm rãi lật giở quyển sách trong tay.
Bên này, Hứa Nam Nam đã tìm kiếm mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được cái tủ có cửa. Loại tủ này chuyên dùng để đựng một số quyển sách bị hư hỏng. Giá sách ở thư viện có hạn, những quyển sách bị hư hỏng này sẽ được đặt trong chiếc tủ ở chân tường, chờ công nhân sửa chữa dần dần.
Hứa Nam Nam mở ra một cái khe, sau đó duỗi một tay vào rồi lấy hết chồng sách trong đầu mình ra ngoài. Ở trong mắt người ngoài, cô chỉ như đang duỗi tay vào trong tìm sách mà thôi.
Lúc cô rút tay ra ngoài, trên tay cũng thật sự có hai quyển sách, chỉ là bìa của chúng còn rất mới, vừa nhìn đã biết là sách mới.
Hứa Nam Nam lật xem hai lần, sau đó vội vã đi tìm Lâm Thanh Bách.
Ở bên kia giá sách, người thanh niên nhìn chằm chằm vào tủ sách một lúc lâu, nhưng vẫn không nhìn ra được thứ gì. Nhưng anh ta cũng không dám đi qua đó. Một lúc sau, chỉ thấy Hứa Nam Nam kéo Lâm Thanh Bách qua đó lần nữa. Lâm Thanh Bách mở tủ sách ra, bên trong là những chồng sách mới được sắp xếp chỉnh tề. Anh lật xem vài cuốn sách, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
"Anh Lâm, những quyển sách này có ích không? Đều là sách tiếng Anh cả, em nhìn không hiểu." Lúc cô còn học đại học đã thi qua tiếng anh cấp sáu, nhưng cô lại đọc không hiểu mấy quyển sách này… Cô có thể nhận ra một số từ đơn, nhưng khi đặt chúng ở bên cạnh nhau thì lại không hiểu. Ngược lại, Lâm Thanh Bách lại đọc rất nghiêm túc. Cũng đúng thôi, thầy Hạ dạy tiếng anh mà, anh Lâm đã học được rất nhiều kiến thức từ ông ấy. Dù sao thì anh cũng giỏi hơn một người ở trình độ tiếng anh cấp sáu như cô nhiều.
Lâm Thanh Bách lật mấy quyển sách liên tiếp, tất cả đều thuộc về các môn học khác nhau. Mỗi quyển đều chỉ xem mục lục. Sau khi xem xong, mắt anh lấp lánh ánh sáng: "Những quyển sách này càng có ý nghĩa to lớn hơn cả những tài liệu trước đây."
Anh nhìn Hứa Nam Nam, không biết nên nói thế nào. Nam Nam càng lấy ra nhiều thứ, anh càng cảm thấy bí mật đằng sau cô rất to lớn.
Anh vuốt tóc Nam Nam và nói: "Cảm ơn em." Cảm ơn em đã tin tưởng anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận